Dẫn nhập
Chứng kiến cảnh một gia đình, đặc biệt
người mẹ, đã chấp nhận tất cả những khổ cực, nước mắt và gần như hi sinh
một đời để ngày đêm bên cạnh và chăm sóc cho một đứa con gái bị bại não
không thể tự làm gì, trong khi một người khác lại đem đặt cũng người
con bại não của mình trước cổng một trung tâm chăm sóc trẻ, đã khiến tôi
suy nghĩ nhiều về con người. Liệu em bé đó có thực sự là người hay em
chỉ có ‘một phần người’ nào đó thôi? Nói cách khác, làm thế nào để tôi
có thể nhìn nhận những em bại não đó hay những người bị các chứng bệnh
đặc biệt khác vẫn là con người để từ đó tôi có được cách cư xử với họ
như là một con người? Trong hiểu biết giới hạn của mình, trước hết tôi
sẽ cố gắng đọc ra quan niệm về con người từ cách hành xử của những người
liên hệ trong bối cảnh hiện tại ở Việt Nam; kế đến là quan niệm của tác
giả John K. Kavanaugh về con người từ đó làm điểm tựa cho việc đánh giá
những quan điểm đã nêu ở phần trước; và cuối cùng là suy nghĩ của cá
nhân tôi.
1. Quan niệm về con người ẩn sau cách hành xử của những người liên quan với trẻ bại não
Mặc dù có những cách phản ứng và hành
động khác nhau từ các bậc cha mẹ và những người liên hệ, nhưng dường như
họ vẫn nhận định các em này là những ‘con người’. Đối với những người
chấp nhận những khó khăn, vất vả để quyết định tiếp tục giữ các em và
nuôi nấng các em thì có lẽ dễ hiểu rằng họ hoàn toàn xem các em là những
con người – những người con. Còn đối với một số cha mẹ, những người đã
quyết định để ‘bỏ’ các em nơi vệ đường gần những ‘trung tâm nuôi trẻ đặc
biệt’ thì tôi có thể phần nào thấy được suy nghĩ phía sau hành động ấy
của họ. Họ chắc chắn không xem các em là ‘không phải con người’ vì nếu
như thế đơn giản là họ quăng các em đi mà chẳng cần phải vất vả đem tới
những nơi ấy và thấp thỏm chờ đợi ở xa xa cho tới khi có người đã nhặt
‘đứa con của họ’ để mang vào trung tâm. Có lẽ họ phải trải qua một cuộc
tranh đấu nội tâm mạnh mẽ và vì nhiều những lý do cá nhân khác nhau đến
nỗi họ ‘bắt buộc’ phải đưa ra quyết định và hành động như thế. Điều này
cũng tương tự đối với một số cha mẹ quyết định phá bỏ bào thai khi phát
hiện ra bào thai ấy bị hội chứng bại não. Hẳn là họ và đặc biệt là người
mẹ không dễ dàng chút nào khi phải quyết định như vậy. Cũng thế, đối
với những người trực tiếp làm việc trong các trung tâm, những người chăm
sóc các em thì họ xem những em này đáng được chăm sóc như những con
người – vì chúng cũng là những con người. Đối với các em, họ tắm rửa,
thay tã, cho ăn… như chăm sóc một con người. Như vậy, có thể phần nào
thấy rằng quan niệm chung của những người liên quan vẫn xác nhận các em
cũng là những đứa con – những con người qua câu nói rất thường gặp nơi
những người cha mẹ: “Dầu gì thì nó cũng do mình sinh ra mà!”.
Tuy nhiên, ẩn sau những cách đối xử và
đặc biệt từ chính kinh nghiệm của những cha mẹ hay những người liên quan
này, tôi cũng phần nào đọc được rằng họ vẫn thấy một điều gì đó ‘thiếu
người’ hay ‘người không trọn vẹn’ nơi các em. Đa số những người cha,
người mẹ mà tôi được nghe chia sẻ đều cho rằng việc họ có một đứa con
bại não hay những căn bệnh đặc biệt khác như là một sự thử thách của
‘ông trời’ (mặc dù quan niệm về ‘ông trời’ của mỗi người có khác nhau).
Họ vẫn cảm thấy ở một mức độ nào đó ‘đứa con đặc biệt’ này ‘không bằng’
hay ‘thiếu người’ so với những đứa trẻ khác. Và nếu một khi phải chọn
lựa thì những đứa con khác sẽ được ưu tiên hơn. Dầu họ vẫn nuôi nấng các
em, vẫn chăm sóc các em nhưng dường như điều mà ta gọi là ‘quý trọng’
hay thực sự yêu thương có vẻ không được tỏ lộ mấy. Điều này có lẽ dễ
thấy hơn nơi những người làm công việc chăm sóc các em ở các trung tâm.
Rất nhiều khi, những đứa trẻ đó chỉ là được nuôi để ‘tồn tại’ chứ không
phải được ‘sống’ – được yêu thương – như một con người thực sự. Có rất
nhiều người trong số những người chăm sóc các em thường có một câu nói
quen thuộc với tôi cũng như những người khác đến thăm các em là: ‘nó có
biết gì đâu!’. Trong câu nói và cách nói ấy, tôi cảm thấy một sự xem nhẹ
hay phân biệt nào đó. Một cách nghĩ như thể các em là con người cấp thứ
(secondary persons). Như vậy, nơi kinh nghiệm của những người này, một
thắc mắc, một sự khó hiểu và một sự căng thẳng vẫn đang được gợi lên. Đó
là, một đàng họ vẫn xem các em là những con người, nhưng đàng khác họ
vẫn cảm thấy nơi các em có một sự ‘thiếu người’ nào đó mà họ không giải
thích được.
Để phần nào lý giải những căng thẳng
này, trong giới hạn hiểu biết của mình, tôi sẽ nêu ra quan điểm của tác
giả John K. Kavanaugh về con người như là điểm tựa cho suy tư của mình.
2. John K. Kavanaugh và cái nhìn về con người[1]
Đối với tác giả John K. Kavanaugh, con người là một “embodied self-consciousness”. Trong đó, xét ở khía cạnh ‘embodied’,
mỗi con người có một thân xác với toàn thể các hệ cơ quan như tuần
hoàn, hô hấp, bài tiết, sinh dục,… với một hình dáng, diện mạo cụ thể,
và được xác định trong một không gian thời gian cụ thể, và vì thế nó
cũng chịu ảnh hưởng bởi các yếu tố sinh hóa lý và bởi những tác động của
môi trường. Nó cũng bao gồm các cơ phận đóng vai trò trong việc tiếp
nhận và phản ứng lại với những thông tin từ bên ngoài (những giác quan).
Thân xác ấy còn được kế thừa từ những di truyền của các thế hệ trước nó
với những nét tính cách, chiều cao, cân nặng… và cả tính tình cũng như
những nguy cơ bệnh tật, đồng thời nó cũng thay đổi (becoming) theo
thời gian.
Tuy nhiên, dẫu rằng sự tổng hòa của
những yếu tố vật chất ấy đã phần nào mang những đặc nét về mặt giống nòi
để phân biệt con người với các sinh vật khác, nhưng như thế thì chưa đủ
như John K. Kavanaugh đã khẳng định và ông cũng phát biểu rằng điều làm
cho cái ‘khối tổng hòa’ ấy thực sự là người chính bởi chiều kích của ‘self-consciousness’. Theo Kanvanaugh, tự bẩm sinh, con người được phú bẩm khả năng ‘lùi lại’ để ‘nhìn’ chính mình ‘đang nhìn’ (awareness of awareness).
Mặc dù các sinh vật khác, đặc biệt là các loại động vật, cũng có những
phản ứng lại với những tác động của môi trường, những thông điệp chúng
nhận được, chẳng hạn con chó biết sủa khi thấy người lạ, con gà biết gọi
con chạy trốn khi phát hiện có chim diều hâu ở gần…, nhưng chúng chỉ
làm thế mà ‘không biết’[2]
chúng đang làm điều đó. Ngược lại, cứ như sự phát triển bình thường của
con người, thì tới một lúc nào đó, đứa trẻ sẽ nhận ra nó khác với người
khác – đây cũng chính là thời điểm cái ‘tôi’ (self; being) được xác
nhận. Nghĩa là, để có thể thấy được nó ‘khác’ với người khác, đòi hỏi nó
phải biết quan sát chính nó và so sánh nó với người khác. Đây phải là
một sự quan sát trọn vẹn, nghĩa là chính nó trở thành một đối tượng quan
sát của nó, chứ không giống như việc một người nhìn thấy mình ở trong
gương. Tuy nhiên, cũng theo Kavanaugh, cái khả năng ‘self-consciousness’
này cũng trong quá trình từ ‘tiềm năng’ (potential) sang ‘hiện thực’
(actual). Nghĩa là mặc dù từ bẩm sinh mọi con người đều đã có được ‘khả
năng’ để thể hiện việc ‘self-consciousness’ nhưng cái khả năng ấy phải
cần thời gian và những yếu tố khác để có thể trở thành hiện thực hay có
thể được nhận thấy nơi họ.
Thế nhưng, mặc dù phải phân tách để cho
thấy hai nét đặc trưng này của con người, nhưng Kavanaugh vẫn luôn khẳng
định rằng hai chiều kích này không thể tách rời nhau, mà đúng hơn phải
nói rằng con người là một ‘tổng thể có khả năng self-consciousness trong body. Đó chính là lý do tại sao tác giả dùng từ ngữ em-bodied,
nghĩa là cái khả năng ‘ý thức mình đang ý thức’ ấy chỉ có thể có ‘trong
thân xác’. Để làm sáng tỏ hơn điểm này, ông nêu lên cách thức mà ở đó
khả năng self-consciousnees được thực hiện. Đó là, khi một
người ‘suy nghĩ’, anh phải vận dụng các thành phần của thân xác mình,
đặc biệt là não bộ với các nơ-ron thần kinh (nerve-cell), các mạch máu,
các thông tin từ ngũ quan… và mọi sự ấy phải xảy ra ở trung khu thần
kinh trong não bộ. Nói như vậy có nghĩa là, mặc dù cái khả năng ‘self-consciousness’ là phi vật chất, là trổi vượt (transcendent) nhưng nó lại bị giới hạn và ảnh hưởng bởi thân xác (là vật chất).
Như vậy, John K. Kavanaugh đã nhìn nhận
rằng con người là một tổng thể có khả năng ‘ý thức mình đang ý thức’
trong một thân xác – một embodied self-consciouness, mà cả hai
yếu tố này không thể tách biệt và chịu ảnh hưởng của nhau. Dựa trên cách
hiểu biết này, tôi sẽ đưa ra một vài suy tư của mình.
3. Cái nhìn của cá nhân
Trong kinh nghiệm của cá nhân mình, khi
tiếp xúc với các em đặc biệt này, tôi vẫn luôn xác định các em là những
con người trọn vẹn, nhưng đồng thời tôi vẫn luôn cố gắng tìm kiếm câu
trả lời cho vấn nạn là làm thế nào tôi có thể xác nhận điều đó, hay làm
thế nào tôi có thể phần nào nói cho người khác rằng các em vẫn là những
con người thực thụ. Cũng như nhiều người, tôi có thể phần nào đó dễ đón
nhận rằng các em là ‘người’ vì do bởi cha mẹ các em – những con người –
sinh ra. Tuy nhiên, khác với nhiều người, đối với tôi dù có những em
dường như ‘không biết gì’ theo như lời nhận định của những người chăm
sóc, nhưng khi tôi tiếp xúc với các em, một cảm nhận rất thật nơi tôi là
các em vẫn ‘biết’ theo một nghĩa nào đó. Từ ánh mắt hay từ việc các em
nắm lại bàn tay khi tôi cầm tay em…, tôi ‘cảm’ được nơi các em một yếu
tố ‘người’ – người trọn vẹn.
Tuy nhiên, vượt lên trên cái chỉ là kinh
nghiệm, là cảm nhận của riêng tôi, dựa vào tác giả John K. Kavanaugh,
tôi có thể phần nào có được một diễn tả, một lời giải thích cho cảm nhận
của mình. Dựa theo Kavanaugh như đã trình bày ở trên tôi có thể khẳng
định các em là những con người trọn vẹn bởi các em có được một tổng thể
thân xác – điều được kế thừa từ ‘loài người’. Tuy nhiên, phần mà ta gọi
là ‘self-conscousness’ mà nhiều người cho rằng không có nơi các em này
thì thật ra là vì bởi những yếu tố nào đó mà nó ‘chưa được thể hiện’.
Hoặc là, do ta chưa ‘đọc’ ra được nó, vì như Kavanaugh nói, một đàng là
cần cái khả năng ‘self-consciousness’ được ‘thể hiện’ nhưng đàng khác ta
cũng cần khả năng để ‘đọc ra’ được hay để ‘nhìn thấy’ được nó. Chính vì
vậy, với kinh nghiệm của mình, tôi có thể nói rằng rất nhiều người sẽ
phải thay đổi cách nghĩ, cách nhận định về các em đặc biệt này khi họ có
cơ hội tiếp xúc trực tiếp với các em. Bởi lẽ, rất nhiều khi ta ‘đọc’
được cái ‘cốt lõi người’ nơi mỗi người không chỉ bởi nhìn, nghe, sờ…
nhưng còn bằng ‘cảm’.
Thế nên, vì tôi nhìn nhận các em thực sự
là những con người trọn vẹn nên tôi nghĩ rằng chúng ta, những ‘con
người bình thường’ cần phải làm hơn những gì chúng ta đang làm cho các
em bị bệnh đặc biệt này. Không phải chúng ta chỉ là nuôi các em tồn tại
bằng cách cho ăn uống, tắm giặt… nhưng còn cần giúp các em sống bằng
‘tình yêu’ của mình. Dẫu rằng tôi cũng rất cảm thông những khó khăn, cực
nhọc của các bậc cha mẹ hay của những người chăm sóc, nhưng giả như có
nhiều người hơn cùng chung tay nâng đỡ, cùng góp sức tăng trưởng những
‘con người’ là các em ấy thì có lẽ kết quả sẽ khác nhiều.
Kết luận
Như vậy, có thể nói rằng dù hầu như đa
số đều xem các em bại não hay những trẻ bị các bệnh đặc biệt cách chung
là những ‘con người’, nhưng có vẻ nhiều người vẫn chỉ coi các em là
những ‘con người hạng thứ’. Còn đối với riêng tôi, dựa trên kinh nghiệm
của mình và đồng thời từ những trình bày của tác giả John K. Kavanaugh,
tôi tri nhận các em là những con người trọn vẹn. Thế nhưng, nói như thế
không có nghĩa là mọi sự đã rõ ràng, rằng tôi có thể dễ dàng nhìn thấy
một con người trọn vẹn ở trước mặt mình khi đối diện với các em hay
những người bị những căn bệnh khác. Bởi lẽ, một đàng tôi có thể cảm thấy
và cũng có cơ sở (dựa vào Kavanaugh chẳng hạn) để khẳng định điều đó,
nhưng một đàng tôi vẫn thấy mình cần có một ‘minh chứng’ hay một điều gì
đó từ nơi những người này để có thể có được sự chắc chắn cho khẳng định
ấy. Hơn nữa, nếu dựa theo Kavanaugh, tôi vẫn phải đối diện với những
vấn nạn khó có thể giải đáp thỏa mãn chẳng hạn, đâu là phần của thân thể
là cốt lõi nhất cho phép nhìn nhận họ là một con người (khi mà một ‘con
người’ được sinh ra mà không có được một thân thể toàn vẹn): não hay
tim hay là cơ phận nào khác; Hoặc là khi một ‘người’ được sinh ra với
một hình thù hết sức khác thường – có vẻ chẳng giống người gì cả thì họ
có là người không?… Có lẽ, kinh nghiệm của tôi hay nhận định của John K.
Kavanaugh cũng chỉ là những hướng nhìn còn đầy giới hạn trước một ‘mầu
nhiệm con người’. Thế nên, tôi nghĩ rằng sẽ còn cần và vẫn luôn cần
những suy tư về con người trước vô số những hiện tượng đang ngày ngày
diễn ra trong thế giới này.
Đaminh Đỗ Hùng Dinh S.J. Triết sinh năm 2
[1] Phần này được diễn giải dựa trên: John K. Kavanaugh, Endownments of Embodied Persons, Nature-endowment theory from Who Count as Persons, trang 1-12.
[2] John K. Kavanaugh cũng rất tế nhị ở điểm này khi nói rằng: “cho tới nay, động vật chưa cho thấy (hay chúng ta chưa thấy) chúng có khả năng ‘biết’ rằng chúng đang làm một điều gì đó” và vì thế ta thường gọi đó là phản ứng ‘bản năng’ của chúng.
0 Nhận xét