HỢP THỨC HÓA MẠI DÂM/ MÃI DÂM - THUYẾT TIẾN HÓA NGƯỢC

08:29 |
Nguồn tyvhv blog

Tình dục thuộc về bản năng con người. Mãi dâm có đó từ xa xưa tới tận giờ chưa thấy chấm dứt và không biết khi nào mới chấm dứt. Có lẽ, còn con người là còn mãi dâm. Đứng trước tình cảnh này, nhiều người cho là nên hợp thức hóa nó, coi mãi dâm như là một nghề. Trường hợp luật sư Ngô Ngọc Trai với bài "Mại dâm là tệ nạn hay giải pháp?" đăng trên BBC tiếng Việt, hoặc Trần Đình Thu với bài "Công nhận mại dâm, hãy có cái nhìn công bằng!" , hay trang cafebiz.vn với bài "Kinh tế Anh 'vượt mặt' Pháp nhờ tính mại dâm, thuốc phiện vào GDP" là nhữngví dụ.


 Hình sưu tầm trên mạng

Để biện minh cho việc nên hợp thức hóa mãi dâm, các tác giả đưa ra những luận điểm sau đây:

1. Tình dục là nhu cầu bức thiết của con người như ngủ nghỉ, ăn mặc nên không thể ngăn cấm.

2. Việc kìm nén tình dục trong hôn nhân, đặc biệt nơi các đôi vợ chồng già, khi mà người nữ tuổi tình kết thúc sớm hơn, sẽ tạo ra sự bất ổn tâm lý và thể lý cho phái còn lại. Vì vậy, mãi dâm là cách phòng ngừa hoặc chữa trị những thương tổn ấy

3. Thành kiến về đạo đức, từ được dùng trong bài viết của luật sư Ngô Ngọc Trai, nên chúng ta phải vượt qua rào cản của đạo đức và sự cổ hủ của phong tục để giải phóng con người.

4. Mua bán thể hiện sự sòng phẳng của con người và đáp ứng nhu cầu của cả hai. Kẻ có tiền và người có tình hoặc vừa được tình vừa được tiền.

5. Từ hệ lụy của quan điểm thứ 4, cần hợp thức hóa để dễ quản lý và tăng GDP cho quốc gia như nước Anh trong bài viết "Kinh tế Anh 'vượt mặt' Pháp nhờ tính mại dâm, thuốc phiện vào GDP" hay bài "Mại dâm là tệ nạn hay giải pháp?" của luật sư Ngô Ngọc Trai.

Những quan điểm trên xem ra rất hợp tình hợp lý và hợp với các giá trị nhân văn cũng như quyền tự do cá nhân, quyền con người. Nhưng liệu có phải tất cả những gì hợp lý đều là chân lý!? Vì vậy, xin đưa ra những quan điểm cá nhân về nhận định có nên hợp thức hóa hay không. Tuy nhiên, trong nội dung bài viết này, xin tạm gác qua một bên tất cả những quan điểm đạo đức, phong tục hay tôn giáo để tránh  ai đó cho rằng: lại có thêm kẻ nữa lên mặt dạy đời. Bài viết này chỉ muốn nêu lên quan điểm dưới nhãn quan là một con người như chúng ta là những con người với nhau. Bài viết liên quan đến đạo đức và tôn giáo xin hẹn dịp khác.

Tưởng cũng nên nói thêm và nói rộng ra: mãi dâm không giới hạn vào chuyện mãi dâm khác giới mà ngay cả đồng giới, không chỉ dành riêng cho nữ mà còn cho cả nam. Bởi chưng, nếu trước đây chỉ có danh từ "gái bán hoa" thì nay cũng đã có "trai bao", nếu trước đây có "con đĩ" thì nay cũng có "đĩ đực". Xin phép được dùng từ hơi thô thiển chút trước khi chia sẻ quan điểm cá nhân.

1. Mãi dâm - vật hóa con người!

Cho tới nay, biết bao thuyết tiến hóa đã ra đời. Mục đích là tìm xem nguồn cội con người đến từ đâu và nó tiến hóa như thế nào. Dù dưới dạng thức tinh thần hay vật chất, tất cả các thuyết đều nhận định con người là đỉnh cao của tiến hóa. Đó là xét đơn thuần ở khía cạnh con người như một sinh vật giữa muôn sinh vật khác trong vũ trụ này. Vậy, con người có gì khác biệt với sinh vật khác, cách riêng về tình dục?

Tình dục là bản năng?

Những sinh vật khác, đặc biệt nơi động vật cũng có đời sống tình dục như chúng ta, có khác chăng là dạng thức mà thôi. Loài vật không bị đòi hỏi chung thủy với bạn tình của mình. Một con chó có thể chơi với bạn tình của mình rồi ngay sau đó chơi với bạn tình khác trước mặt bạn tình cũ. Con trâu và nhiều loài vật khác cũng vậy. Tất cả chỉ nhằm thỏa mãn bản năng của mình và vì mình hơn là nghĩ tới đối phương.

Con người thì không thế. Nếu xưa, từ chỗ chồng chung vợ chạ như loài vật, đến chỗ đề cao nam nhân mà người ta cho rằng: trai năm thê bảy thiếp gái chính chuyên một chồng là lẽ thường thì nay, trai gái đều phải chính chuyên, chỉ có một và một mà thôi. Con người tiến hóa hơn con vật ở chỗ đó. Con người có lý trí và nhận thức để trung tình thay vì thỏa mãn bản năng. Con người hướng tới hạnh phúc của chính mình và của tha nhân. Con người sống là sống cùng ai đó, sống với ai đó, sống cho ai đó và vì ai đó nữa. Nhận thức như vậy vì con người biết rằng: nếu tách tôi ra khỏi thế giới loài người tôi không là chính tôi và tôi chỉ đơn giản là một sinh vật, câu chuyện "Chú bé rừng xanh" là minh chứng. Chính điều đó tạo nên một xã hội loài người đầy tính nhân văn thay vì đơn thuần nhân sinh.

Tính nhân văn của tình dục.

Nếu chỉ là nhân sinh thì con người giống như bao sinh vật khác, sống và thỏa mãn theo kiểu mạnh được yếu thua, theo bản năng. Nhưng không, con người sống có tính nhân văn để mình sống không chỉ là tồn tại nhưng sống cho có giá trị và xứng đáng là người. Con người khác con vật ở chỗ nó vừa là con vừa là người. Là con nó chỉ nhắm thỏa mãn bản năng và thú tính của mình. Là người, nó xây dựng giá trị nhân văn để cuộc đời của tôi sống có ý nghĩa và có giá trị. Đó là lý do khiến tình dục không đơn thuần là bản năng nhưng là câu chuyện tình yêu được xây dựng bởi hai con người. Đặc biệt câu chuyện tình yêu làm phát sinh sự sống.

Tình dục không phải là câu chuyện bản năng nhưng là câu chuyện của tình yêu và sự trao dâng cho nhau để làm phát sinh sự sống. Không phải phát  sinh sự sống như bao sinh vật khác mà là sự sống biết yêu thương, sống tốt lành và có đủ khả năng, tự do để chịu trách nhiệm về những gì mình làm. Tình dục giờ đây là câu chuyện của tình yêu và sự sống để chúng ta bước vào cuộc đời nhau trong mối tương quan thẳm sâu và đồng điệu giữa hai con người, hai cá thể, hai tâm hồn chứ không phải là chuyện sử dụng người kia như một công cụ để thỏa mãn. Nếu chỉ là công cụ để thỏa mãn thì khi không đáp ứng được nhu cầu, tôi có thể bỏ đi hoặc đi tìm người khác thỏa mãn bản năng của tôi. Không, con người không như thế.

Con người không chấp nhận mình sống như con vật và như đồ vật. Con người không chấp nhận để mình chỉ là công cụ nhằm thỏa mãn bản năng của ai đó nên nó phải đấu tranh. Chính vì muốn sống cho ra người nên biết bao máu và nước mắt đã đổ ra để con người được sống xứng đáng là một con người. Máu và nước mắt đã đổ ra để tôi được giải phóng khỏi kiếp sinh vật mà bước vào cuộc sống con người. Đó là cái giá phải trả trong các cuộc đấu tranh nhân quyền. Đấu tranh nhân quyền là đấu tranh để dành lấy quyền được sống sao cho xứng với phẩm giá con người - đấu tranh để làm người chứ không phải đơn thuần khẳng định tôi là người. Đấu tranh để thoát ra khỏi não trạng sử dụng ai đó như là những gì hữu ích cho tôi, để đi đến tôn trọng phẩm giá con người. Phẩm giá của con người thật khác xa với chức năng của nó. 

Chức năng hay phẩm giá?

Nếu nói về chức năng, người ta nhắm đến sự hữu dụng, hữu ích và sự thỏa mãn nhu cầu của ai đó hay của một tập thể. Nhưng, nói về nhâm phẩm hay phẩm giá là nói đến giá trị riêng biệt và tính chất tốt đẹp của con người (Xc. Nguyễn Như Ý, Từ điển tiếng Việt, trang 1323, Nxb VHTT 1999). 

Nhân phẩm không tùy thuộc hoàn cảnh hay địa vị xã hội mà có tự thân. 

Nhân phẩm không phải là thứ thủ đắc hay sở hữu, cũng phải là ân huệ do ai đó hay cơ chế nào ban phát nhưng thuộc bản tính. 

Nhân phẩm là thứ làm cho tôi trở nên một cá vị riêng biệt không trùng lắp và thay thể bởi ai khác và khác với con vật, đồng thời, tôi không phải chỉ là động vật cấp cao.

Nhân phẩm luôn là tiếng kêu để sao tôi có quyền - nhân quyền - để sống như một con người. Hay nói khác đi, tôi phải có quyền để làm người bởi, ai sinh ra cũng đã là người nhưng mấy ai đã làm người đúng nghĩa.

Như vậy, nhân phẩm không phải là khái niệm dành riêng cho tôn giáo hay đạo đức nhưng là khái niệm chung cho tất cả. Mọi cuộc đấu tranh chính nghĩa luôn hướng tới mục đích đề cao nhân quyền và phẩm giá của con người. Nếu đi ra ngoài mục đích này thì dù có lý tưởng đến đâu cũng là một cuộc chiến phi nhân. Phi nhân vì nó không đấu tranh cho một điều bất khả xâm phạm nhưng chỉ cho một điều có thể thay đổi. Phi nhân vì nó không đấu tranh cho con người làm người mà chỉ đơn thuần kéo con người đi xa và chệch khỏi con đường làm người. Phi nhân vì nó sử dụng con người như là một công cụ với một chức năng nào đó chứ không đi vào tương quan người với người và người với vạn vật. Đó là lý do cuộc khủng khoảng môi sinh ngày nay. Cuộc khủng hoảng khắp hang cùng ngõ hẻm từ Đông đến Tây. Cuộc khủng hoảng làm gãy đổ tương quan rộng khắp giữa con người với nhau và với thiên nhiên vạn vật. Sự gãy đổ khiến con người ngày càng trở nên bất an hơn trong thế giới khoa học kỹ thuật tân tiến tưởng mình làm chủ nhưng thực ra mình đang là nô lệ.

Từ những hệ luận trên và trở về với những lý do mà các tác giả đưa ra, hẳn chúng ta phải nhận ra rằng: người ta đang giản lược tình dục như một chức năng chứ không gắn vào với phẩm giá của con người. Vì thế, tình dục trở thành công cụ cho sự thỏa mãn bản năng hơn là cách thức để thể hiện tính người, tính nhân văn, nhân phẩm. Đó chẳng phải là một công cuộc vật hóa con người hay sao? Với nhận định trên, con người trở lại giống như một con vật, thậm chí bị đồ vật hóa không hơn không kém. Nhật Bản và nhiều nước khác đã sản xuất búp bê tình dục giống người rồi đó! Bạn có muốn trở lại cuộc sống bản năng như loài vật? Câu trả lời dành cho chính bạn.

2. Mãi dâm - con người thiếu khả năng làm chủ

Câu trả lời ấy chính là hành động và chọn lựa của chúng ta. Chọn lựa trong sự hiểu biết. Con người khác con vật ở chỗ nó có lý trí và ý chí. Lý trí để phân biệt và chọn lựa cách khôn ngoan, để không bị ai đó xỏ mũi dắt đi. Ý chí để kiên định với chọn lựa của mình. 

Hẳn khi tiến tới hôn nhân, chẳng mấy ai khẳng định mình chọn người bạn đời chỉ vì tình dục. Nếu chọn như thế, chúng ta tự hạ thấp chính mình, coi mình ngang hàng với con vật. Con vật, khi tới mùa động dục, phải tìm mà giải tỏa cho bằng được, còn con người thì chẳng có mùa. Vì thế, nếu tiến tới với nhau và đặt chuyện chăn gối lên hàng đầu thì, vô hình chung, chúng ta coi người bạn đời như một công cụ thỏa mãn bản năng không hơn không kém. Đó là lý do nhiều người viện cớ về mặt ức chế tâm lý hồi lần có thể gây ra các bệnh thể lý nhằm tiến tới hợp thức hóa mãi dâm.

Ức chế tâm lý thì cũng có thể nhưng hẳn không nhiều và cũng không là quá lớn khi người ta thực sự yêu nhau. Người ta yêu nhau đâu phải chỉ vì chuyện tình dục. Tình dục là điều không thể thiếu trong hôn nhân nhưng nó không phải là điều chính yếu và quyết định. Thử rảo qua các chương trình quảng cáo hiện tại, những thuốc, hay có thể đặt dưới cái tên mơ hồ là thực phẩm chức năng nhằm tăng sự ham muốn tình dục tràn ngập trên mạng, trên vô tuyến và các mặt báo. Xã hội phát triển, thức ăn đầy đủ và tuổi tình tăng lên thì hẳn nhu cầu về những thứ hỗ trợ tình dục phải giảm đi! Những trang thông tin đại chúng đó dường như đang chứng minh điều ngược lại, nó không ngừng tăng lên. Do vậy,  không thể lấy lý do đáp ứng một số người mà làm quy chuẩn hợp thức hóa mãi dâm. 

Việc hợp thức hóa mãi dâm chỉ vì người ta bị ức chế tâm lý có thể dẫn đến bệnh tật thể lý cho thấy sự thất bại của con người. Con người không có khả năng làm chủ mình và chỉ đi tìm thỏa mãn chính mình theo bản năng. Làm chủ ở đây không phải là diệt dục mà là thăng hoa nó, một thuật ngữ tâm lý được chính Freud xử dụng. Con người có lý trí và lý chí cùng với tự do đủ để làm điều này. Làm chủ không phải vì tôi sợ những áp đặt của đạo đức xã hội nhưng vì sợ làm tổn thương người tôi yêu. Sợ làm tổn thương không phải là thứ kìm nén nhưng là một thái độ tự do và thênh thang để trao trọn và thuộc về người tôi yêu vĩnh viễn. 

Từ trước tới nay, chưa thấy ai làm một cuộc điều tra xem bao nhiêu người chấp nhận cho bạn đời của mình ra ngoài ân ái với người khác. Vậy, thử làm một cuộc điều tra xem, bao nhiêu người chấp nhận khi mình hết khả năng tình dục chấp nhận cho bạn đời thoải mái ra ngoài chăn gối với một ai đó!? Nếu làm một cuộc điều tra nghiêm túc và không có sự định hướng dư luận, hẳn con số chẳng đáng là bao. Chẳng đáng là bao vì nếu phần đại đa số chấp nhận đã không có những chuyện đánh ghen động trời. Ông bà xưa đã từng nói: ớt nào là ớt chẳng cay, vợ nào là vợ chẳng hay ghen chồng. Yêu nên mới ghen. Ghen không xấu nhưng nó là một đặc tính có trong tình yêu. Ghen chỉ xấu khi đi quá đà. Bởi vậy, việc giải quyết nhu cầu sinh lý của các chàng trai trẻ hay ông cụ già không thể là lý do hợp thức hóa mãi dâm. Việc hợp thức hóa này, nếu được chấp thuận, sẽ là mối nguy cho hôn nhân và hạnh phúc của gia đình và nhân loại. Nguy vì từ nay, hôn nhân chỉ đơn giản là một hợp đồng, khi không thỏa mãn, tôi có thể đi tìm thú vui bên ngoài. Đâu phải chỉ tìm thú vui bên ngoài, tôi có thể biến người bạn đời của tôi thành thứ đồ cổ trưng trong nhà nếu thấy quý bằng không vứt ra ngoài đường vì nó chẳng còn hữu dụng. Nguy vì người ta gạt tất cả ra bên ngoài, không chỉ bạn đời mà cả những đứa con. Nguy vì người ta quy ngã quá lớn và quên rằng còn có ai đó sống bên cạnh tôi. 

Tới đây, xin mở ngoặc nói thêm: hiện tại trên thế giới nhiều nước đang đau đầu vì chứng nghiện tình dục trong giới trẻ, giả như bài báo nói về Vấn đề nghiện tình dục trong giới trẻ ở Úc, căn bệnh trầmkha của thời đại. Họ, những người trẻ không làm chủ được mình và có nhu cầu rất mạnh nhưng đó là bệnh. Gặp thấy đối tượng là mắt họ sáng rực lên và sẵn sàng bằng mọi cách chiếm hữu để thỏa mãn bản năng. Chứng này ở y học Đông Phương cũng có với tên cường dâm ở cả hai giới. Việc chữa trị nó không khó như bên Úc, nơi y khoa và tâm lý học phát triển. Với Nam, chỉ đơn giản một vị thuốc, với nữ chỉ cần điếu ngải là có thể hữu dụng (Vấn đề này xin không được nói ở đây vì, nếu phổ biến rộng rãi nó có thể trở thành một thứ vũ khí để người ta trả thù nhau. Thậm chí gây họa nhưng đối phương vẫn phải nói lời cảm ơn mà không biết mình có thể đi tới mất khả năng tình dục). Bởi thế, nhiều khi những người lớn tuổi có đòi hỏi quá cao hay các bạn trẻ xung năng quá lớn cũng cần xem xét lại. Liệu có phải là chứng nghiện tình dục hay không để chữa trị chứ không đơn thuần chỉ là thỏa mãn. Nếu thỏa mãn thì biết bao cuộc tình cho đủ. Hẳn chúng ta nhớ các con nghiện, một khi dùng thuốc thì chỉ có tăng liều chứ không có chuyện giảm trừ phi cai nghiện. Bởi thế, việc chấp nhận hợp thức hóa mãi dâm, đối với trường hợp này, vốn chẳng giúp ích gì về mặt tâm lý cũng như thể lý nhưng chỉ tăng thêm cơn nghiện. Chẳng cần nói ra, tìm kiếm trên internet, chúng ta cũng có thể thấy tác hại của việc phòng dục quá độ.

Từ các lý do về y khoa và tâm lý như trên cùng với sự đấu tranh liên lỉ để chúng ta được làm người theo đúng nghĩa, hẳn không ai muốn mình bị bản năng chi phối đến mức không biết suy nghĩ và chọn lựa. Không ai muốn mình trở thành con rối nên nhiều khóa kỹ năng cứng mềm để dạy cho nhau cách làm chủ cuộc đời mình, để xây dựng và bảo vệ hạnh phúc gia đình đã được mở ra. Tuy nhiên, các bạn trẻ chưa ý thức được điều đó nhưng lại đánh cược cuộc đời nhau khi chỉ vì chuyện nhỏ mà lớn tiếng trách nhau rằng: cô/anh không giống như xưa nên chúng ta ra tòa ly dị nhé. Một tình yêu ép buộc người kia trở thành chính tôi hơn là cho họ được tự do và cơ hội để hoàn thiện chính mình mà ta góp phần trong đó. Chúng ta không muốn trở thành vật sở hữu của ai thì cũng đừng muốn sở hữu ai như một vật dụng với một tính năng nào đó. Con người chứ đâu phải nô lệ.

3. Mãi dâm - con người trở thành động vật kinh tế

Con người không chấp nhận kiếp nô lệ nên phải đấu tranh liên lỉ bao thế kỷ để có được quyền làm người và sống xứng với phẩm giá của mình. Nhưng thật trớ trêu, con người ngày nay đang trở thành nô lệ nhiều thứ hơn xưa. Những thứ nô lệ tinh vi mà khổ chủ của nó chẳng hề nhận ra.

Một trong những thứ khiến con người ngày nay trở thành nô lệ chính là vật chất. Người xưa dạy rằng: tiền bạc là ông chủ xấu nhưng là một tên đầy tớ tốt. Xem ra, lời nhắc nhớ của người xưa chẳng hề được chúng ta lưu tâm nhiều nên cứ mãi quay cuồng trong vòng xoáy kim tiền. Hợp thức hóa mại dâm cũng là cách đưa con người vào vòng xoáy ấy khi cho rằng đó là việc thuận mua vừa bán, đó cũng là một nghề để kiếm sống đồng thời tăng thu ngân sách.

Chẳng lẽ không còn cách nào nữa để tăng thu ngân sách! Bàn tay và khối óc con người để đâu đến mức phải dùng chính thân xác để kiếm tiền. Nếu nói đến việc hợp thức hóa mãi dâm để tăng thu ngân sách thì phải nói rằng: thể chế và chế độ đang lãnh đạo dân đã chẳng làm được gì vì đẩy con người tới chân tường khi không tạo được việc làm khiến họ phải bán trôn nuôi miệng đồng thời tăng thu ngân sách. 

Nếu chỉ là tăng thu ngân sách thì đó là lỗi của những nhà hoạch định chính sách. Các vị nhận lương từ thuế của dân để lo cho dân nước được an cư lạc nghiệp vậy cớ sao ra cơ sự này. Người dân thay vì được sống xứng đáng với nhân phẩm của mình thì phải bán thân để thỏa mãn nhu cầu bản năng của ai đó. Con người giờ đây trở thành động vật kinh tế đúng nghĩa vì chẳng còn quan tâm đến những vấn đề khác. Nhân phẩm hay phẩm giá nào có nghĩa chi, cả nhân quyền cũng vậy. Thuận mua vừa bán thế là xong. Kẻ tìm thú vui thỏa mãn còn người bán thì có tiền mà ngân sách lại tăng lên nhưng biết đâu, con người đang tự tha hóa chính mình, biến mình trở thành một thứ tiêu khiển của người khác, biến mình trở thành con rối trong tay nhà cầm quyền. Từ nay, rất có thể, tú bà tú ông chẳng phải là ai đó nhưng chính là các đức ông chồng hay bà vợ hoặc là chính quyền sở tại. Một hình thức lầu xanh thế hệ mới.

Liệu có thể đặt tên cho nó là lầu xanh thời @! Thứ lầu xanh đưa con người ngược trở lại thời buổi chỉ biết lo kinh tế mà quên đi những thứ khác. Báo chí quốc nội và hải ngoại chẳng phải đã chỉ ra tình trạng vô cảm của Việt Nam đó sao. Ở đó con người chỉ mải miết lo kinh tế mà quên đi tương quan quanh mình, quên đi tính xã hội của con người. Ngẫm lại mới thấy thấm lời chàng trai trẻ Joshua Wong, dù chưa tròn 18 tuổi, lãnh đạo phong trào Scholarism (Học dân Tư triều) rằng: Con người không phải là động vật kinh tế. Không phải là động vật kinh tế vì nó đâu phải sống chỉ để kiếm tiền hay kiếm tiền chỉ để tăng thu ngân sách. Tiền là công cụ chứ không phải mục đích. Mục đích chính là thăng tiến phẩm giá con người.

4. Mãi dâm - con người trở thành rô bốt của thời hiện đại  

Thăng tiến thế nào đây trong một môi trường khắc nghiệt của thời đại công nghiệp. Thời đại khoa học kỹ thuật lên ngôi và đánh cắp cơ hội làm việc của bao người. Máy móc có tạo ra nhiều sản phẩm hơn với giá rẻ hơn nhưng cũng lấy đi quyền của nhiều người: quyền được làm việc. Có lẽ, đây cũng là một trong những nguyên nhân đẩy nhiều người tới đường cùng phải dùng chính thân thể của mình làm công cụ lao động. Cũng có thể đây là lý do để ai đó gọi mãi dâm là một nghề.

Dù có coi mãi dâm là một nghề nhưng rồi con người cũng dễ bị đánh bật. Mới hôm qua đọc bài viết "Robot, tình yêu tương lai!" trên facebook, nhà văn Nguyễn Đình Bổn kể về việc trục vớt một thi thể trôi sông tai Hàn Quốc. Số là ngươi ta thấy xác một cô gái trôi sông nên báo cho cảnh sát. Trục vớt lên mới biết đấy là mộ rbot - bup bê tình dục (sexdol). Đây là sản phẩm các nhà khoa học nghĩ ra để thỏa mãn nhu cầu tình dục của con người và nó ngày càng trở nên giống người hơn nên robot ra đời trước trở nên lỗi thời và phải dục bỏ. Dòng sống trên là sọt rác của cô nàng búp bê dục tình. Nhà văn đặt câu hỏi: liệu người ta có thể yêu robot? Nhà văn kết luận: rất có thể và có thể vài chục năm nữa, nghề mại dâm sẽ phải nhường chỗ cho người máy. Nhường chỗ vì robot tình dục -  “robophilia”- ngày càng giống người, cũng biết thể hiện cảm xúc, thay thế cũng dễ mà lại an toàn, không sợ lây nhiễm bệnh tật trừ trường hợp dùng chung.

Chuyện có vẻ tếu táo cho vui nhưng lại là một sự thật khiến chúng ta suy nghĩ. Một khi hợp thức hóa mãi dâm vô hình chung, chúng ta đã biến những người bán dâm thành những cỗ máy thỏa mãn tình dục, thành những con robot không hơn không kém. Đó là việc đơn giản hóa tình dục vào chức năng thỏa mãn sinh lý hơn là những điều cao quý do tính nhân văn mà con người đóng ấn trên nó. Loại bỏ đi tính nhân văn, một mai, con người sẽ bị robot tình dục thay thế như chính những công việc mà con người đã bị máy móc tước đoạt. Bản thân máy móc không xấu nhưng con người dùng nó để triệt hạ nhau và cướp đi quyền được làm việc và kế sinh nhai của nhau mới xấu. Đó cũng là nguyên cớ của các cuộc chiến tranh thế giới, vùng vịnh hay tiền tệ do sự dư thừa của cải vật chất. Con người trở thành nô lệ và biến thành công cụ kinh tế. Cũng thế, tình dục không xấu dù nó là bản năng nhưng cách con người nhìn nhận và hành xử hiện tại có thể biến thành mầm họa trong tương lai. Xin đừng biến con người thành những con robot tình dục vì robot thì có thể thay thế và ném đi bất cứ lúc nào. Con người không phải là cỗ máy tình dục!

Tạm kết 

Tựu chung, tình dục là bản năng của con người nhưng nó trở nên cao quý và tốt đẹp bởi chính con người khoác cho nó những giá trị nhân văn do sự trổi vượt của nó. Sự trổi vượt của nó là việc con người nhận thức được phẩm giá của mình để làm mọi việc không dừng ở bản năng. Mọi việc nhắm tới thăng tiến phẩm giá con người. 

Con vật cũng có phẩm giá nhưng nó không mạnh đủ để bảo vệ. Con người thì khác. Con người có thể làm được điều đó vì nó là đỉnh cao của sự tiến hóa, nếu dựa vào thuyết tiến hóa để chia sẻ với nhau. Nó đã là đỉnh cao tiến hóa thì phải tiến hóa, tiến hóa cao hơn nữa và tiến hóa không ngừng. Không ai có thể chấp nhận một cuộc tiến hóa ngược để quay về sống với bản năng. Vì vậy, xin đừng chức năng hóa con người cũng như hoạt động tình dục dù nhân danh nghề nghiệp, kinh tế, nhu cầu hay là thảo mãn sinh lý và phòng ngừa bệnh tật. Xin đừng lấy cái bộ phận để quy chụp cho cái toàn thể. Dù rằng không bao giờ loại bỏ được tình trạng mãi dâm cũng không nên hợp thức hóa nó.

Sài Gòn 1/9/2015

Mời quý vị nghe bài này của nhạc sỹ Phạm Duy để thấy cuộc tiến hóa ngược dù không liên quan đến mại dâm:



Xem thêm…

TẠI SAO THÁI ĐỘ QUAN TRONG HƠN CHỈ SỐ THÔNG MINH

23:20 |
Khi nói đến thành công, chúng ta thường nghĩ rằng những người sở hữu trí thông minh thiên bẩm sẽ bỏ xa phần còn lại của thế giới. Nhưng những nghiên cứu mới nhất từ Đại học Stanford sẽ thay đổi suy nghĩ (và cả thái độ) của bạn về điều này.



Nhà tâm lý học Carol Dweck, người đã dành cả đời mình để nghiên cứu về thái độ và biểu hiện của con người. Công bố gần đây nhất của bà cho rằng thái độ sẽ dự đoán chính xác hơn về thành công của bạn trong tương lai chứ không phải IQ. Dweck cho rằng thái độ chủ yếu của con người thường rơi vào 1 trong 2 loại: “tư duy cố định” và “tư duy rộng mở”.

Với “tư duy cố định”, bạn tin rằng bạn chỉ có thể là chính bạn bất di bất dịch. Điều này gây ra rắc rối khi bạn gặp phải thử thách, vì bất cứ việc gì nằm ngoài tầm kiểm soát sẽ khiến bạn cảm thấy thất vọng và căng thẳng. Những người sở hữu “tư duy rộng mở” tin rằng họ có thể nỗ lực để hoàn thiện. Họ có những biểu hiện nổi bật hơn nhóm người có “tư duy cố định”, ngay cả khi sở hữu IQ thấp hơn, bởi vì họ chấp nhận thử thách, nhìn nhận đó chính là cơ hội để học hỏi.

Thông thường, người ta hay nhận định rằng việc có năng lực hoặc trí thông minh sẽ giúp ta trở nên tự tin. Điều này hoàn toàn đúng, nhưng chỉ khi mọi thứ trôi qua thật dễ dàng. Yếu tố quyết định thành công chính là cách mà bạn đối mặt với trở ngại và khó khăn. Những người có tư duy rộng mở thường thích thú với việc đón đầu thử thách.
Nguồn ảnh: ffgrowthmindset.primaryblogger

Theo Dweck, thành công trong cuộc sống phụ thuộc vào cách mà bạn đối mặt với thất bại. Bà đã miêu tả cách người có “tư duy rộng mở” tiếp nhận thất bại như sau: “Thất bại là nguồn thông tin – chúng ta đặt tên cho nó là thất bại, nhưng nó cũng giống như ‘Điều này không khả thi, và tôi chính là người giải quyết vấn đề, vì thế tôi sẽ thử cách khác xem sao’”.

Cho dù thuộc vào loại tư duy nào đi chăng nữa, bạn vẫn có thể thay đổi và phát triển “tư duy rộng mở” của riêng mình. 8 lời khuyên sau đây sẽ giúp bạn giúp bạn hoàn thiện nó theo cách đúng đắn nhất.

1. ĐỪNG BẤT LỰC

Chúng ta đều đã từng trải qua cảm giác bất lực. Quan trọng là cách bạn phản ứng với nó như thế nào. Học được từ thất bại và tiến về phía trước, hay để nó kéo chúng ta xuống. Vô vàn những người thành công sẽ không bao giờ có ngày hôm nay nếu họ đầu hàng trước những suy nghĩ tiêu cực: Walt Disney đã từng bị công ty Kansas City Star sa thải vì ông “thiếu sự sáng tạo và các ý tưởng tốt,” Oprah Winfrey đã bị mời khỏi chiếc ghế biên tập viên ở Baltimore vì bà “đặt quá nhiều cảm xúc vào những câu chuyện mà bà biên soạn”, Henry Ford đã thất bại hai lần với 2 công ty xe hơi trước khi thành công với Ford, và Steven Spielberg đã bị từ chối bởi trường Nghệ thuật Điện ảnh USC’s rất rất nhiều lần. Hãy thử tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu bất cứ ai trong số họ sở hữu “tư duy cố định”. Họ đã có thể đầu hàng trước những lời từ chối và từ bỏ hy vọng. Nhóm người có “tư duy rộng mở” sẽ không cảm thấy bất lực bởi vì họ biết rằng để thành công, họ cần phải chấp nhận mọi thất bại đau đớn nhất để rồi đứng lên mạnh mẽ hơn.

2. HÃY CỨ ĐAM MÊ.

Nhân tài thường theo đuổi đam mê của họ không ngừng nghỉ. Sẽ luôn có những người sinh ra đã tài năng hơn bạn, nhưng nếu không có tài năng gì đặc biệt bạn vẫn có thể bù đắp nó bằng đam mê. Đam mê là chất xúc tác để những nhân tài không ngừng theo đuổi sự ưu tú trên mọi phương diện. Warren Buffett đã gợi ý cho các bạn trẻ đi tìm đam mê bằng phương pháp 5/25: Viết ra 25 điều bạn quan tâm nhất. Sau đó, gạch đi 20 điều bạn ít quan tâm hơn. 5 điều còn lại chính là đam mê của bạn. Mọi thứ khác chỉ là tầm phào.

3. HÃY HÀNH ĐỘNG

Người có “tư duy phát triển” có thể vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân không phải vì họ dũng cảm hơn chúng ta; mà bởi vì họ biết rằng sợ hãi và lo lắng sẽ làm rối loạn cảm xúc và cách tốt nhất để vượt qua nó là hành động. Người có tư duy phát triển là những người có tiềm năng để thành công, và họ biết rằng sẽ không bao giờ có thứ gọi là khoảnh khắc hoàn hảo để vượt qua. Vậy tại sao cứ phải chần chừ? Hành động sẽ khiến mọi lo lắng và sợ hãi thất bại của bạn hóa thành năng lượng tích cực.

4. LUÔN TIẾN VỀ PHÍA TRƯỚC

Nhân tài luôn làm việc hết mình, cho dù đó là những ngày tồi tệ nhất. Họ luôn thúc đẩy bản thân tiến về phía trước. Lý Tiểu Long cùng một người học trò của mình có thói quen chạy bộ 3 dặm mỗi ngày. Một ngày nọ, khi họ sắp chạy đủ 3 dặm, Lý Tiểu Long nói: “Hãy chạy thêm 2 dặm nữa.” Người học trò của ông cảm thấy rất mệt và nói rằng: “Con sẽ chết mất nếu chạy thêm 2 dặm nữa.”“Vậy thì con hãy chết đi”, Lý Tiểu Long đáp. Người học trò vô cùng giận dữ và quyết định chạy hết 5 dặm đường. Trong lúc kiệt sức và nóng giận, người học trò vặn hỏi Tiểu Long về câu trả lời khi nãy, và ông đã giải thích rằng: “Từ bỏ nghĩa là chết. Nếu con luôn đặt ra giới hạn cho mọi việc, dù là vật chất hay bất cứ thứ gì, thói quen này sẽ kéo dài trong cả cuộc đời con, ảnh hưởng đến công việc, tinh thần, cuộc sống của con. Không gì là không thể. Đồng ý là sẽ có mức độ ổn định, nhưng con không thể mãi ở đó, con phải đi xa hơn thế. Nếu con không thể làm được, con sẽ chết. Một người đàn ông phải luôn luôn nỗ lực vượt qua giới hạn của mình.”

Nếu bạn không thể trở nên tốt đẹp hơn mỗi ngày, có nghĩa là bạn đang thụt lùi— bạn đang sống kiểu gì vậy?

5. HÃY KỲ VỌNG

Những người có “tư duy rộng mở” biết rằng họ sẽ phải thất bại rất nhiều lần, nhưng họ không bao giờ từ bỏ. Hi vọng giúp bạn giữ vững động lực và vun đắp tiềm năng. Sau tất cả những điều kể trên, nếu bạn không tin rằng mình sẽ thành công, thì bạn không cần bận tâm đến bài viết này nữa.

6. LUÔN LINH HOẠT

Ai rồi có lúc sẽ gặp phải chuyện không mong muốn. Những người sở hữu “tư duy rộng mở” nhìn nhận điều không như ý là một cơ hội để phát triển bản thân. Khi một thử thách không mong đợi xảy đến, họ sẽ xử lý chúng một cách linh hoạt cho đến khi có được kết quả tích cực.

7. ĐỪNG THAN PHIỀN KHI MỌI THỨ KHÔNG NHƯ Ý MUỐN

Than phiền là biểu hiện rõ ràng của những người có “tư duy cố định”. Người có “tư duy rộng mở” luôn tìm kiếm cơ hội trong tất cả mọi thứ, vì thế sẽ không có chỗ cho sự than phiền.

8. LIÊN KẾT TẤT CẢ LẠI VỚI NHAU

Bằng cách luôn dõi theo tất cả những điều kể trên, bạn có thể phát triển tư duy rộng mở của mình và trở nên thành công.
Tư duy đóng và tư duy mở: Nguồn ảnh: h/pixhder.com




Vt dẫn lại theo Fb forbesViệt Nam
Xem thêm…

Thánh Tê-rê-sa Hài Đồng Giê-su

23:20 |
Bài trích sách ngôn sứ Isaia: Is 66, 10-14c


10 Hãy vui mừng với Giê-ru-sa-lem,

hãy vì Thành Đô mà hoan hỷ,

hỡi tất cả những người yêu mến Thành Đô!

Hãy cùng Giê-ru-sa-lem khấp khởi mừng,
hỡi tất cả những người đã than khóc Thành Đô,

11 để được Thành Đô cho hưởng trọn nguồn an ủi,
được thoả thích nếm mùi sung mãn vinh quang,
như trẻ thơ bú no bầu sữa mẹ.

12 Vì ĐỨC CHÚA phán như sau:
Này Ta tuôn đổ xuống Thành Đô ơn thái bình tựa dòng sông cả,
và Ta khiến của cải chư dân chảy về tràn lan như thác vỡ bờ.
Các ngươi sẽ được nuôi bằng sữa mẹ,
được bồng ẵm bên hông, nâng niu trên đầu gối.

13 Như mẹ hiền an ủi con thơ, Ta sẽ an ủi các ngươi như vậy;
tại Giê-ru-sa-lem, các ngươi sẽ được an ủi vỗ về.

14 Nhìn thấy thế, lòng các bạn sẽ đầy hoan lạc,
thân mình được tươi tốt như cỏ đồng xanh.


 Tin mừng Đức Giê-su Ki-tô, Chúa chúng ta theo thánh Matthêu: Mt 18,1-5

1 Khi ấy, các môn đệ lại gần hỏi Đức Giê-su rằng: "Thưa Thầy, ai là người lớn nhất trong Nước Trời? "2 Đức Giê-su liền gọi một em nhỏ đến, đặt vào giữa các ông3 và bảo: "Thầy bảo thật anh em: nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.
"Vậy ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất Nước Trời.
5 "Còn ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy.


Thánh Teresa 


Suy niệm

Sáng nay, khi mở mạng ra đọc thấy bài viết về vấn đề bồi thường cho ngư dân và những ai có liên quan đến thảm họa biển miền Trung. Nói chung, bài viết chẳng nói gì đến căn cứ bồi thường và chỉ bồi thường trong vòng có sáu tháng, từ tháng 4/2016 đến hết tháng 9/2016. Vậy những ngày tháng còn lại thì sao? 

Đáng lý, chính quyền không phải là người mang tiền đến cho dân nhưng phải là người bằng mọi cách phục vụ và tạo công ăn việc làm cho dân, như là cho cần câu và hướng dẫn người dân câu cá và bảo tồn cá để mình có thể ổn định trong hiện tại và tương lai. Nhưng bởi đâu có sự vô cảm đến lạnh lùng như thế. Thưa rằng: tình yêu chẳng có. Tình yêu chẳng có chẳng phải không có tình yêu nhưng họ có tình yêu vị kỷ chứ không có tình yêu vị tha.

Hôm nay, giáo hội mừng kính thánh nữ Tê-rê-sa Hài Đồng Giêsu. Suốt cuộc đời, thánh nữ đã sống Yêu. Tới khi ra đi, ngài vẫn mong mưa hoa hồng xuống trần gian để nhân gian này chan chứ tình yêu. Một tình yêu với tinh thần trẻ thơ luôn ngạc nhiên và tươi mới mỗi ngày. Một tình yêu mở ra và nâng mọi người lên tới Trời Cao.


Lạy thánh nữ Tê-rê-sa, ngài đã từng ước vọng đến sống và chết tại Việt Nam để đem tình yêu đến đây. Xin hãy nguyện cầu cùng Chúa đổ mưa Tình Yêu xuống khắp cõi Việt Nam, đặc biệt nơi những nhà lãnh đạo quốc gia hầu con dân Việt Nam được vui hưởng thái bình, đặc biệt anh chị em Miền Trung luôn được bình an thể xác tâm hồn và biển sớm trở lại như xưa!

                                                                                                     Theo tyvhv.blog
Xem thêm…

Thông Báo

23:40 |
Blog đang chỉnh sửa. Xin thứ lỗi cho những bất tiện!
Chân thành cám ơn!
TMSS
Xem thêm…

‘Không có sự tử tế trên một nền văn hoá thấp kém’

17:54 |
TMSS: Ngày nay, phần đông đề cao thỏa mãn là chính. Đạo đức dường như là thứ xa xỉ phẩm. Tôn giáo và văn hóa dạy người ta điều này nhưng người ta đang ngoảnh mặt làm ngơ. Vì thế, cái chết đang lăn dần đến tận cửa miệng do chính thái độ thờ ơ với đạo đức.
------------------
Thế Giới Tiếp Thị đã gặp gỡ ông Nguyễn Duy Long, người có 20 năm kinh nghiệm trong ngành thuốc bảo vệ thực vật (BVTV), và đã phải… bỏ nghề, vì không thể chịu nổi cách làm hiện nay.

‘Không có sự tử tế trên một nền văn hoá thấp kém’. Trong hình: Trái khổ qua ra như thế này, ngày nào cũng phải thu hoạch. Chiều nay phun thuốc, mai vẫn phải hái tiếp.
Theo ông, điều gì khiến cho lượng phân hoá học và thuốc BVTV được sử dụng nhiều dù diện tích canh tác đang giảm?

– Thử đặt câu hỏi cách đây 30 năm dân số Việt Nam là bao nhiêu, năng suất lúa là bao nhiêu và so sánh sẽ thấy hiện tại, dân số và năng suất đã tăng gấp bội. Thị trường đòi hỏi “chất lượng” lại cao hơn về mẫu mã, kích thước.

Ngày xưa trái xoài, trái chuối nhỏ bé, quặt quẹo cỡ nào cũng ăn hết, giờ thì đòi hỏi trái xoài phải to, rau quả phải mướt xanh… Còn nhớ năm 1991, dịch hại diễn ra trên diện rộng khiến cho cả nước bị mất mùa, dân đói kém, nhưng gần đây không có trận dịch hại nào trên diện rộng.

Điều đó chứng tỏ thuốc BVTV đã đóng góp mặt tích cực của nó. Những năm gần đây, nhìn vào canh tác lúa, từ một vụ/năm, người ta tăng lên hai vụ/năm, rồi hai năm năm vụ lúa…

Nếu chỉ làm một vụ thì khi mùa lũ về sẽ cung cấp phù sa cho đồng ruộng, làm sạch các loại sâu hại, sâu bệnh cho lúa.

Nhưng như thế thì không đủ ăn nên phải canh tác hai, ba vụ/năm. Làm thế thì dịch hại có điều kiện để truyền từ vụ này sang vụ khác, ngày càng tăng lên, và tất yếu buộc nông dân phải sử dụng thuốc nhiều hơn.

– Người nông dân làm thế không sai, nhưng sự độc hại của thuốc BVTV chắc là họ biết?

– Tuỳ từng loại thuốc khác nhau có thời gian cách ly khác nhau, tất cả đều được ghi rất rõ trên bao bì. Nhưng vì điều kiện canh tác và thúc ép về lợi nhuận, dù biết là có hại, nhưng nếu ngoài chợ đang được giá, thương lái thúc mua thì người ta vẫn sẵn sàng cắt bán ngay mà quên đi đạo đức nghề nghiệp.

Mặt khác, nhà bán giống đang cung cấp các loại giống tốt hơn, năng suất cao hơn, đòi hỏi thu hoạch liên tục hơn.

Thuốc thì mới xịt ngày hôm qua, mà trái thì cách một ngày phải thu hoạch một lần, lấy đâu ra thời gian mà cách ly đủ bảy ngày cho hết độc hại. Chẳng lẽ hái rồi đem đổ, tiếc, lại mang bán.

– Ông nghĩ điều gì đã khiến cho tình hình trở nên nông nỗi như vậy?

– Tôi nghĩ nguyên nhân chính vẫn là do xuống cấp về đạo đức. Nhà này không hái bán thì nhà kia cũng hái bán. Cào cào, châu chấu tấn công cả vùng chứ đâu có chừa nhà nào.

Thậm chí nhiều người phải rủ nhau để cùng xịt thuốc cho nhà mình không bị dịch tấn công, nhưng tới ngày rồi mà mình không bán thì thiệt. Còn nếu như tất cả đồng loạt không bán vì mới xịt thuốc thì không ai cảm thấy thiệt.

Người ta chỉ xếp hàng ở nơi có trật tự thật sự, còn nơi tất cả đều chen ngang thì mình thành… người ngố, người ngoài hành tinh. Chung quy lại cũng vì do đạo đức mà ra, chứ không phải do nhà sản xuất.

– Ông nghĩ vì sao họ lại để cho tình trạng nhiễm độc đất đai hoa màu lan trên khắp cả nước như thế?

– Trách nhiệm đầu tiên là bộ Nông nghiệp, dưới bộ là cục BVTV, rồi chi cục BVTV, trạm BVTV… Họ cứ đi khuyến cáo bà con vậy thôi, còn người ta có nghe hay không thì kệ người ta. Vì nghe lời ông lỡ ruộng tôi hư ông có đền không?

Công việc này sử dụng rất nhiều nguồn lực nhưng không hiệu quả. Các phương tiện đại chúng vẫn hàng ngày ra rả tuyên truyền, nhưng cái gì có lợi cho người ta thì người ta mới làm, vì rút cục chỉ có nông dân là người lãnh hậu quả.

Số lượng thuốc tăng đột biến ngoài phần tăng hợp lý, còn do nguyên nhân nông dân thiếu hiểu biết. Chỉ cần nhìn con số tăng trưởng của ba công ty thuốc BVTV lớn hiện nay là HAI, BVTV Sài Gòn, Lộc Trời… là có thể thấy chính người bán thuốc khuyến khích nông dân xài số lần phun thuốc càng nhiều hơn trong một vụ, phun thuốc ngay từ đầu vụ, với tần suất đầu tư marketing khủng.

Chỉ cần so màu lá lúa là có thể biết cần bón phân đạm thêm hay không, nếu có bón thêm nữa cũng không tác dụng, thậm chí còn làm sụt sản lượng. Nhưng nhiều nông dân không tự tin, cứ đua nhau xịt làm cho bệnh đạo ôn còn ác hơn nữa…

– Ông nghĩ tại sao nông dân không cùng nhau làm thực phẩm an toàn?

– Tại sao ư? Ông Nguyễn Trần Bạt trong một bài phỏng vấn đã nói rằng: “Không có gì tử tế trên nền văn hoá kém. Chúng ta rất đau khổ vì nền kinh tế của chúng ta những năm trước tăng trưởng 7 – 8%, mà năm nay có khi chỉ tăng được 5% thôi; nhưng chúng ta không hề xấu hổ, không đau khổ trước việc chúng ta chế biến thịt súc vật chết để bán cho mọi người. Chúng ta chỉ xấu hổ vì nghèo đi mà chúng ta quên mất xấu hổ vì sự xấu đi về mặt đạo đức. Chuyện đó là chuyện quan trọng hơn tất cả những gì chúng ta bàn ở trên”.

Hương Xuân thực hiện
Theo TGTT
nguồn: tiepthithegioi
Xem thêm…

Quê hương này không để bán

22:34 |
Tuấn Khanh

NS Tuấn Khanh

Cuộc họp báo công bố nguyên nhân thảm họa biển Việt Nam giới thiệu rõ một màn trình diễn thô vụng. Formosa Hà Tĩnh đột nhiên trở thành trẻ nhỏ, được chính phủ Việt Nam dắt tay ra trước mọi người, quẹt nước mũi, khóc và nói thuộc lòng lời xin lỗi. Ngay sau đó mức bồi thường 500 triệu USD được công bố như tiếng búa tòa.

Chưa ai kịp có ý kiến, chưa ai kịp nói những khúc mắc trong lòng mình thì vài tiếng đồng hồ sau, thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã vội vàng ra lệnh lên kế hoạch để sử dụng 500 triệu USD bồi thường. Mọi thứ bị đặt vào bối cảnh như chuyện đã rồi. Số phận con người Việt Nam, biển quê hương Việt Nam cứ như việc đã rồi.
Chưa hề có cuộc điều tra nào thật sự cho biết mức tổn hại của 250km bờ biển Việt Nam bị hủy hoại, nguy hiểm tồn đọng thế nào. Hơn một triệu người phải từ bỏ cuộc sống ổn định của mình, chuyển đổi sang nghề nghiệp khác mong sống sót, rồi sẽ phải bù đắp ra sao, và bao lâu? Lịch sử ngàn năm của một quốc gia sống với biển, thịnh vượng với biển, nay phải đành gầm mặt lìa bỏ mọi thứ. Thậm chí ghê sợ hơn, là phải bỏ trống, đành buông cả một vùng quê hương mà Trung Quốc đang ngày đêm háo hức lấn chiếm. 500 triệu USD đó, có nghĩa lý gì?
Vậy câu hỏi ở đây là, những nhà lãnh đạo Việt Nam hài lòng với số tiền ấy, hay nhân dân Việt Nam đồng ý với số tiền 500 triệu USD ấy? Những lời xin lỗi và con số khoán vội ấy, chắc vẫn chưa kịp tính vào 84 ngày người dân cả nước sôi sục đòi minh bạch, bị công an, thanh niên xung phong, trật tự đô thị…  đánh đập, giam cầm, kết tội theo lệnh trên vì cho là bị “xúi giục”. Ba tháng mà Bộ trưởng Tài nguyên Môi trường Trần Hồng Hà nói rằng ông “nặng trĩu”, liệu có giải quyết được những lời nói dối thô bỉ của các cấp chính quyền đã lừa gạt nhân dân về việc biển sạch và cá an toàn?
Hàng loạt ngôn luận lừa dối nhân dân như của Phó chủ tịch UBND Hà Tĩnh Đặng Ngọc Sơn hay của thứ trưởng Bộ Tài nguyên và Môi trường Võ Nhân Tuấn vẫn còn đó. Ai sẽ từ chức vì lòng tự trọng hay bị cách chức vì danh dự của đảng mà họ đang phục vụ? Nếu họ vẫn tiếp tục tại vị và phát ngôn, thì mọi điều lừa dối trơ tráo ấy, là chủ trương lớn của ai?
Thật bất ngờ, không phải là Formosa Hà Tĩnh xin người Việt Nam tha thứ, mà chính phủ Việt Nam lại là phía cất tiếng kêu gọi nhân dân hãy độ lượng và tha thứ. Đại nghiệp Formasa Hà Tĩnh lại cứ như trẻ nhỏ, đáng thương đến mức chính phủ Việt Nam phải đứng sau lưng, dùng phương thức cấu bám vào lòng thương người của dân tộc Việt Nam, cố dàn xếp một thảm họa. Biết tả làm sao nhỉ? Giờ đây, những người Việt bị đẩy đến khốn cùng ấy, lại phải vuốt thẳng áo rách, bị thúc đứng lên, cố mỉm cười nhân ái đến kiệt sức trên quê hương mình.
Có lẽ trong tư duy của những người lãnh đạo hiện nay, tiền là giải pháp quan trọng nhất, có thể đổi được mọi thứ. Việc đổi tương lai của người Việt bằng tiền, qua kịch bản giải quyết khủng hoảng cho Formosa, lại gợi nhớ rất nhiều về chuyện người dân bị chết nơi đồn công an, bị đánh đập vô cớ, bị nhổ vào mặt, luôn được giải quyết đơn giản bằng nụ cười thành khẩn đểu giả của kẻ gây tội, và một số tiền.
Mạng người hay số phận một quốc gia đâu thể đổi bằng tiền như suy nghĩ của những kẻ quen thói phủi tay. Tiền chỉ là đáp án của những kẻ trọc phú, lừa lọc, toa rập muốn xóa nhanh sự kiện. Việt Nam là một dân tộc có lòng tự trọng và có quốc pháp. Phương thức chọn đáp án nhanh, quy đổi đơn giản bằng tiền chính là một cách gây tổn thương cho lòng tự trọng của người Việt và sỉ nhục quốc pháp. Hãy nhớ, quê hương và tương lai dân tộc không bao giờ có thể để bị mặc cả bằng tiền!
Ông Bộ trưởng Trần Hồng Hà nói phải phải mất đến 84 ngày “đấu tranh” mới có kết quả về nguyên nhân của thảm họa. Cám ơn ông đã gợi ý: Ai trong đất nước này là loại thế lực khiến một chính phủ phải “đấu tranh” đến suốt 84 ngày? Hóa ra, có một thủ phạm nào đó, rất ghê gớm mà chính phủ phải mất đến gần 3 tháng để vượt qua. Hôm nay Formosa Hà Tĩnh đã thú nhận và cúi đầu, thì sao thủ phạm im lặng ấy, lại vẫn nấp trong bóng tối sau cuộc “đấu tranh”?
84 ngày thật mệt mỏi của Chính phủ, nhưng rồi cũng chỉ nhằm góp chung kết quả của những người dân Việt Nam bình thường đi tìm một sự thật, về một tia sáng của công lý. 84 ngày ấy, của hàng chục triệu người Việt mất ăn mất ngủ, lo toan cho số phận của mình, của biển, của cá, của quê hương. Rất nhiều người trong đó có cả câu trả lời nhanh hơn một hệ thống có hàng chục ngàn nhà khoa học, có hàng ngàn công an, dùi cui và hàng rào kẽm gai nhưng tê liệt trước thực tế.
Những câu hỏi đặt ra trong bài viết này về cuộc họp báo, có lẽ cũng không cần lời đáp, vì ai ai cũng đã hiểu. Mọi thứ đã thành một thông điệp im lặng chuyển vào dòng máu nóng thức tỉnh của mỗi đứa con da vàng trên đất nước này.
84 ngày để có kết quả của Chính phủ – chỉ xin nhắc thêm rằng đừng quên số phận những người thợ lặn bị nhiễm độc ở Vũng Áng đã chết và đang bệnh tật. Đừng quên 155 trẻ em Đông Yên vì bị chính quyền dành đất cho Formosa mà phải thất học suốt 2 năm, bên cạnh sự đe nẹt của công an. Đừng quên hàng trăm những đoàn viên thanh niên Cộng sản ngây thơ tin theo mệnh lệnh lừa dối của cấp trên để cùng nhau tắm biển vui đùa làm thí điểm. Đừng quên hàng trăm công chức, dân chúng cả tin hưởng ứng ăn cá để giúp chính quyền xóa một sự thật rằng họ và những người khác sẽ không có một tương lai.
Cũng đừng quên những con người âm thầm trong 84 ngày đó, cật lực đưa tin, ghi hình, chuyển cảnh báo đến cho người dân được biết về thảm họa. Họ dấn thân không vì tiền, cũng không vì bị xúi giục, bất chấp cả những nguy nan từ phía chính quyền để đưa bằng được sự thật đến cuộc sống. Như chiến binh Pheidippides chạy đến thành Arena để báo tin về cuộc chiến Marathon phải vượt qua rất nhiều gian truân. Còn những con người Việt Nam nhỏ nhoi ấy thì phải vượt qua mọi thứ rình rập, thậm chí là mọi loại ngôn luận từ những kẻ thù của công lý và sự thật, như Bộ trưởng Bộ Thông tin và Truyền thông Trương Minh Tuấn, để đốt lên những ngọn đuốc giữa đêm đen.
Có một thông điệp đánh kính trọng và cao cả được đưa đến từ những con người vô danh ấy. Hãy lắng nghe từ dòng máu và nhịp tim Việt Nam đó, thông điệp được gửi đi như sấm động: Quê hương này không để bán.

Xem thêm…

PHÁ LUẬT

06:44 |
Lê Luân

Khi Formosa chưa nhận tội về việc gây xả thải đầu độc biển miền Trung, người ta đã cố tình lái sự việc theo nhiều hướng khác nhau và còn phủ nhận do Formosa gây nên. Đến khi không còn chối cãi được nữa thì chính Chính phủ, chính quyền sở tại lại tiếp tục hành vi dung dưỡng và "nâng đỡ" cho kẻ thủ ác gây ra hậu quả đặc biệt nghiêm trọng cho hàng triệu người dân, đe doạ sinh mạng biết bao con người, tước đi sinh kế lâu dài và kể cả việc bám biển bảo vệ chủ quyền biển đảo cho quê hương, tổ quốc của ngư dân.

Việc khoan hồng, bao dung hay độ lượng hãy xem xét đến như một tình tiết giảm nhẹ khi đã có một quyết định khởi tố vụ án, đem những kẻ cố tình xả thải, kể cả những kẻ đã bao che hoặc thiếu trách nhiệm trong cấp phép, giám sát, quản lý gây ra thảm hoạ này ra toà án để xét xử.

Chúng ta không thể hành xử tuỳ tiện, không coi trọng pháp luật của chính đất nước mình được. Vì biết bao người biểu tình yêu cầu phải minh bạch, phải làm rõ nguyên nhân thảm hoạ cá chết, phải làm rõ Formosa có liên quan và là thủ phạm hay không, thì họ đã bị bắt, giữ trái pháp luật, bị đánh đập mà không hề bị xử lý, rồi những người yêu nước biểu tình còn vị vu cho là bị kích động, xúi giục, thậm chí được trả ít tiền bởi những "tổ chức phản động" mơ hồ nào đó.

Nếu đã xác định không vì kinh tế mà hy sinh môi trường thì phải tôn trọng và hành xử theo luật pháp. Không nương nhẹ hay phải cân nhắc vì luật pháp là luật pháp, và vì có đạt được sự ổn định cũng như phát triển hay không chính là nhờ sự áp dụng đúng đắn, nghiêm minh pháp luật chứ không phải bởi sự nhân đạo thuần tuý. Nếu không nó sẽ tạo ra sự "nhờn thuốc" hoặc sự coi thường luật lý đối với chính đất nước mà đã ưu ái nó.

Nếu mọi lời xin lỗi kèm theo bồi thường chút ít tiền bạc mà thoát tội thì có lẽ xã hội và thế giới sẽ loạn bởi những hành xử hết sức tuỳ tiện như vậy.

Hành vi và hậu quả đã rõ ràng, việc cúi đầu xin lỗi chỉ là trách nhiệm mang tính tự thức và đạo đức, tức có thể làm hoặc không làm từ kẻ thủ phạm, và việc bồi thường thiệt hại chỉ là hành động "khắc phục hậu quả" chứ không có nghĩa nó xoá đi hay chuộc lại được hành vi tội phạm đã thực hiện.

Biển, chỉ có một, nhà đầu tư thì có nhiều và chúng ta có quyền lựa chọn. Vì vậy không thể đánh đổi bằng sự dung dưỡng hành vi tội ác đối với dân chúng bằng cách sử dụng đạo lý "đánh kẻ chạy đi, không đánh người chạy lại" ngoài luật pháp như vậy. Điều đó chỉ tạo nên sự vô pháp vì sự dễ dàng "chạy tội" hoặc "thoát khỏi luật pháp" nhẹ nhàng đến thế. Và càng đưa ra cách hành xử ấy, dân chúng sẽ dần càng không còn tin vào pháp luật, không tin vào cách giải quyết của chính quyền, không tin vào sự nghiêm minh hay nhà nước pháp quyền nào nữa.

Nếu dung dưỡng tội ác tày trời với hậu quả khủng khiếp và lâu dài này của Formosa thì ai khoan hồng với bầu Kiên, kẻ kinh doanh trái phép những thứ mà đáng ra cần được khuyến khích cho nền kinh tế? Ai khoan hồng cho Tăng Minh Phụng làm ăn chân chính lừng lẫy một thời? Ai là người khoan hồng cho những doanh nhân tù tội vì những quy định mơ hồ và cáo buộc tối nghĩa đã từng xảy ra?

Bởi vậy, cần khởi tố vụ án cố ý huỷ hoại môi trường, đầu độc, phá huỷ môi sinh một cách đặc biệt nghiêm trọng. Đó mới là đặt lợi ích của dân tộc, của nhân dân và của tổ quốc lên trên hết. Chứ không phải vì môi trường đầu tư hay một vài nhóm người nào đó đến mảnh đất này, đầu độc hại dân mình rồi lại yêu cầu sự khoan hồng với tội ác của chúng.

Chính quyền khoan hồng với thủ phạm, vậy ai khoan hồng với nhân dân? Vì cá chết, biển nhiễm độc, người ta vẫn thản nhiên xúi dân an tâm ăn cá và tắm biển. Thật tàn độc và kinh hoàng.
Khoan dung với tội ác mà không thông qua luật pháp nghiêm minh, đó chính là tự sát.
Xem thêm…

DEEPWATER HORIZON VÀ FORMOSA

06:38 |


Mạnh Kim

Tháng 2-2015, bốn bang Alabama, Louisiana, Florida và Mississippi đã chấp nhận mức đền bù 18,7 tỷ USD đối với tập đoàn dầu khí BP sau sự cố nổ giếng khoan Deepwater Horizon vào ngày 20-4-2010, khiến hơn 378 triệu lít dầu thô tràn ra vịnh Mexico (chưa kể 11 người thiệt mạng). Trước đó, năm 2012, BP đã bị Bộ tư pháp Hoa Kỳ phạt 4,525 tỷ USD tội “có trách nhiệm hình sự” từ sự cố Deepwater Horizon, trong đó có 11 tội ngộ sát và một tội dối trá Quốc hội Hoa Kỳ. Nói cách khác, ngoài mức phạt 4,525 tỷ USD của Bộ tư pháp, BP còn bị kiện thêm từ bốn tiểu bang chịu tổn hại trực tiếp.
Trong 18,7 tỷ USD mà bốn bang phạt BP, có 5,9 tỷ USD liên quan các thiệt hại kinh tế và 700 triệu USD cho các tổn thất môi trường “có thể có mà các nhà khoa học chưa xác định được” ở thời điểm ra phán quyết. Tổng cộng, BP phải bỏ ra 45,5 tỷ USD trong vụ Deepwater Horizon. BP cũng cam kết chịu sự giám sát của các cơ quan chức trách thuộc Chính phủ Mỹ trong 4 năm về đạo đức và an toàn lao động. Cơ quan bảo vệ môi trường Hoa Kỳ (EPA) còn cấm BP tạm thời không được ký bất kỳ hợp đồng nào mới với Mỹ.
Các nghiên cứu tổn hại môi trường từ sự kiện Deepwater Horizon được khảo sát toàn diện và thực hiện một cách độc lập: từ sự kết hợp của Cơ quan khí quyển và đại dương quốc gia Hoa Kỳ (NOAA), Đại học Stanford và Viện hải dương học Monterey Bay (đăng trên chuyên san Science năm 2014); hoặc từ 17 khoa học gia Mỹ và Úc, đăng trên chuyên san Proceedings of the National Academy of Sciences trong cùng năm. Trong khi đó, Bộ y tế và các cơ quan liên quan xem xét những tác hại sức khỏe. Với chính quyền các bang ven vùng vịnh Mexico, họ tính toán những tổn hại kinh tế, trong đó có du lịch.
Tháng 6-2010 (chỉ hai tháng sau sự cố), BP đã cử đại diện gặp Tổng thống Obama để thiết lập Quỹ GCCF (Gulf Coast Claims Facility), gồm 20 tỷ USD, để giải quyết tức thời các đơn kiện (liên quan những tổn thất tài nguyên thiên nhiên, tổn hại kinh tế các bang địa phương và các cá nhân). GCCF chỉ được dùng để đền bù trực tiếp chứ không được phép sử dụng để đóng phạt. Người quản lý quỹ GCCF là luật sư Mỹ Kenneth Feinberg. Cho đến cách đây không lâu, hơn một triệu đơn kiện từ 220.000 cá nhân và doanh nghiệp đã được GCCF xử lý và hơn 6,2 tỷ USD được trả từ quỹ này. Với Tổng thống Obama, ông yêu cầu các bộ trưởng Bộ Nội vụ, An ninh Nội địa, các giám đốc EPA, NOAA đến tận vịnh Mexico để khảo sát. Ông nói rõ: “Vụ tràn dầu này là thảm họa môi trường tệ hại nhất mà Mỹ từng đối mặt. Đừng để xảy ra sai lầm: chúng ta sẽ chiến đấu với vụ tràn dầu bằng bất cứ gì chúng ta có và dù kéo dài như thế nào. Chúng ta sẽ phải buộc BP đền bù thiệt hại mà họ gây ra. Chúng ta sẽ làm bất kỳ gì cần thiết để giúp duyên hải vùng Vịnh và người dân ở đó hồi phục từ thảm kịch này”.
Nhắc lại vụ Deepwater Horizon để thấy rằng có vô số án lệ môi trường để tham khảo. Vụ nổ dàn khoan Deepwater Horizon gây tràn dầu là một sự cố, không phải là hành vi man trá cố tình, nhưng nó vẫn không giúp BP thoát được tội và phải chịu mức tổn phí khổng lồ 45,5 tỷ USD; cho dù BP, ngay sau sự cố, đã giải trình minh bạch với công chúng Mỹ bằng 193 trang báo cáo; cho dù BP đã lập tức hút dầu tràn để giảm thiểu tối đa tổn hại môi trường.
Nhắc lại vụ Deepwater Horizon để thấy rằng vụ Formosa và cách xử lý trước tội ác kinh khủng mà họ gây ra là quá nực cười. Nó là một sự trêu chọc công luận. Nó là một sự khinh bỉ và sỉ nhục đối với hàng triệu người dân miền Trung đã và sẽ gánh chịu hậu quả trong rất nhiều năm và thậm chí nhiều thế hệ. Không một đánh giá nào được nêu ra để thấy căn cứ vào đâu mà phạt tròn trĩnh 500 triệu USD. Cũng không có một phiên tòa nào được thiết lập để xử một trọng án hình sự và tội ác của nó gây ảnh hưởng đến kinh tế lẫn sức khỏe với mức độ cực kỳ nghiêm trọng. Bộ y tế đã không có bất kỳ động thái nào về đánh giá tác hại đến sức khỏe con người. Quan trọng nhất, chính quyền địa phương bốn tỉnh miền Trung, lẫn các doanh nghiệp và cá nhân, đã không hề được hỏi ý kiến. Họ chắc chắn không thể đơn phương kiện Formosa.
Người dân, nạn nhân trực tiếp, đã bị quẳng ra ngoài rìa một cách vô cùng tàn nhẫn. Họ sẽ sống như thế nào là câu hỏi mà chắc chắn sự thỏa hiệp trị giá bèo bọt 500 triệu USD không thể giải đáp. Ngư trường và mức độ an toàn của môi trường biển trong tương lai là vấn đề mà chắc chắn những trò hề rẻ tiền như quan chức rủ nhau đi tắm và ăn hải sản không bao giờ có thể giúp xóa được sự lo lắng vốn không chỉ không giảm bớt mà còn tích tụ dồn nén ngày một nhiều hơn trong dân. Giờ đây, nhắc lại trò hề tuyên truyền này chỉ thấy lợm giọng. Cá chết là một chuyện. Sự tự trọng và liêm sỉ một dân tộc đang bị đánh chết và trương thối hơn cả xác cá là một chuyện khác.
nguồn: Fb Manh Kim

Xem thêm…

Copyright ©THT - Được biên soạn và sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau - Ghi rõ nguồn:quatangsusong.blogspot.com/ - Khi phát hành thông tin trên trang này
Gx Đaminh | Namkna | Trung Tâm Học Vấn Đaminh | Kho tài liệu hay |