Nói thật về chủ nghĩa cộng sản
THeo nghiencuulichsu.com
Phạm Nguyên Trường dịch
‘Cho đến nay, còn năm nước cộng sản. Với bốn nước là Lào, Việt Nam, Trung Quốc và Cuba, chúng ta có thể làm việc: nói về vi phạm nhân quyền và áp dụng những biện pháp trừng phạt kinh tế. Có thể trao giải thưởng cho các nhà hoạt động. Bắc Triều Tiên là chuyện khác, đấy là nhà nước toàn trị tách biệt hẳn với thế giới’-Lee Edwards
Trong thời gian ở thăm Latvia, ông Lee
Edwards, chủ tịch Quỹ tưởng niệm các nạn chân của chủ nghĩa cộng sản, đã
dành cho tờ Latvijas Avizeb buổi phỏng vấn dưới đây. Xin nói thêm rằng
tổ chứcThe Victims of Communism Memorial Foundation (Quỹ tưởng niệm các
nạn chân của chủ nghĩa cộng sản), do ông lãnh đạo, đang quyên góp tiền
để dựng ở Washington đài tưởng niệm các nạn nhân của ý thức hệ cộng sản.
- Các ông có ý định xây dựng một đài
tưởng niệm các nạn nhân của chủ nghĩa cộng sản ở Washington. Tại sao
hiện nay đây là công việc quan trọng?
- Chúng ta có thể nói đến 100 triệu nạn
nhân của chủ nghĩa cộng sản trên thế giới. Đây là số liệu từ tác phẩm
của sáu nhà trí thức Pháp, có tên là Chúa trời đã thua, do nhà
xuất bản của Đại học Harvard ấn hành. Bức tường Berlin sụp đổ cách đây
20 năm, nhiều người nghĩ rằng chủ nghĩa cộng sản đã bị đánh bại, và
chúng ta có thể chắc chắn rằng nó sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Nhưng, không được quên các nạn nhân của chủ nghĩa cộng sản. Năm 2007,
chúng tôi đã khánh thành bức tượng tưởng niệm các nạn nhân của chủ nghĩa
cộng sản tại Washington. Đây là hình ảnh của Nữ thần dân chủ – một bức
tượng như thế đã từng đứng ở quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh (Trung
Quốc). Chúng tôi đã tạo ra một bảo tàng ảo về các nạn nhân của chủ
nghĩa cộng sản, và vừa mới đây đã viết xong cuốn sách giáo khoa cho các
trường trung học. Quỹ tưởng niệm các nạn chân của chủ nghĩa cộng
sản đang hoạt động trong lĩnh vực nghiên cứu di sản, nghiên cứu quá khứ,
hiện tại và giáo dục. Trên thế giới vẫn còn năm nước cộng sản, và sự áp
bức của các chế độ này cũng vẫn khốc liệt như trước đây. Về bức tượng,
phải nói rằng hàng năm các nhà ngoại giao của nhiều nước vẫn đến thăm,
cả những người đã từng là nạn nhân của chủ nghĩa cộng sản như người
Trung Quốc, Việt Nam, Triều Tiên và Cuba nữa. Luật về tổ chức của chúng
tôi được thông qua dưới trào của tổng thống Dân chủ, Bill Clinton; còn
tượng đài khánh thành khi tổng thống là người thuộc đảng Cộng hòa,
George Walker Bush, nắm quyền. Một cách nữa để chúng ta tưởng nhớ đến
tác hại của chủ nghĩa cộng sản là huy chương Truman – Reagan, tặng cho
những người có thành tích trong sự nghiệp chống cộng. Tên của huy chương
có ý nghĩa biểu tượng vì chiến tranh lạnh bắt đầu dưới trào đảng viên
Dân chủ Harry Truman, còn Ronald Reagan, đảng viên Cộng hòa, đã làm được
rất nhiều trong cuộc chiến chống lại chủ nghĩa cộng sản. Giải được trao
lần đầu tiên năm 1999, và một trong những người nhận đầu tiên là nhà
lãnh đạo phong trào Sąjūdis, đòi độc lập cho Litva, là ông Vytautas
Landsbergis.
- Điều gì làm cho các nước vùng Baltic trở thành đặc biệt, nhất là trong bối cảnh của quá khứ cộng sản?
- Hoa Kỳ đã có mối liên hệ đặc biệt với
các nước vùng Baltic, khi Liên Xô chiếm những nước này, chúng tôi không
công nhận việc chiếm đóng và sáp nhập đó. Chính phủ Mỹ đã đưa ra tuyên
bố, gọi là tuyên bố Sumner Welles. Trong bảo tàng, chúng tôi phải nói
với mọi người những câu chuyện dễ hiểu, và đối với các nước vùng Baltic
thì đấy là phong trào Cách mạng hát và Con đường Baltic. Tôi đã đến thăm
Bảo tàng Chiếm đóng ở Riga – Ông Nollendorfs đã làm được một công việc
tuyệt vời và chúng tôi cũng sẽ làm như vậy, chúng tôi được bảo tàng của
các bạn khích lệ rất nhiều. Sẽ có những cuộc triển lãm dành cho từng
nước, thí dụ như Nga, Trung Quốc, sẽ một cuộc triển lãm đặc biệt dành
cho các nước vùng Baltic. Ngoài ra còn có một phòng dành tưởng niệm
những anh hùng chống cộng nữa. Chúng tôi có thể dựng trong bảo tàng một
trại tù (Gulag) với những chiếc giường gỗ, và khi có người vào thì nhiệt
độ sẽ tự động giảm xuống. Chúng tôi muốn trưng bày cả những toa tầu
dùng để trục xuất người tới Siberia. Chúng tôi cũng muốn đặt một tháp
canh như trên Bức tường Berlin nữa.
- Xây bảo tàng như vậy thì cần bao nhiêu tiền và kiếm ở đâu?
- Theo luật pháp Hoa Kỳ, chúng ta không
thể yêu cầu nhà nước tài trợ cho đài tưởng niệm đó. Đài tưởng niệm các
nạn nhân của vụ diệt chủng người Do Thái (Holocaust) ở Washington cũng
được xây dựng bằng nguồn vốn tư nhân. Vì vậy, chúng tôi hy vọng sẽ được
các tổ chức xã hội hỗ trợ. Có thể chúng tôi sẽ yêu cầu chính phủ Mỹ hỗ
trợ địa điểm đặt đài tưởng niệm, cũng như thu hút tài trợ từ nước ngoài.
Hungary đã trích ra một triệu, chúng tôi sẽ sử dụng để tạo ra một nhóm
công tác và cho chiến dịch quyên góp. Cần tổng cộng 100 triệu USD, một
nửa làm bảo tàng, một nửa cho tổ chức làm công việc giáo dục. Mục tiêu
của chúng tôi là bắt đầu xây dựng vào năm 2017, kỷ niệm 100 năm cuộc
Cách mạng Bolshevik ở Nga.
- Khổ đau có thể được đo không chỉ bằng số nạn nhân, mà còn có thể đo bằng kinh tế và xã hội …
- Chủ nghĩa cộng sản là ngụy khoa học,
được ngụy trang như một hệ thống kinh tế và được thực hiện bằng lực
lượng võ trang. Nó được xây dựng trên nền cát ướt. Chủ nghĩa cộng sản đã
gây ra những hậu quả về chính trị, kinh tế và chiến lược. Không có cộng
sản thì chúng tôi đã không có các cuộc chiến tranh Việt Nam và Triều
Tiên rồi. Nếu năm 1939 không có Hiệp ước Molotov- Ribbentrop thì đã
không có Chiến tranh thế giới II. Chúng ta đang chứng kiến hậu quả kinh
tế trong các nước vùng Baltic và Trung Âu – họ đã bị chủ nghĩa cộng sản
hành hạ suốt mấy thập kỉ. Trong khi đó, Tây Âu kinh tế phát triển tốt
hơn. Tất cả những người sống trong thế kỷ XX đều khổ vì chủ nghĩa cộng
sản, và chúng ta phải dạy cho mọi người như thế.
- Tại Latvia, các nhà khoa học đã
tính được những thiệt hại do Liên Xô gây ra trong thời kì chiếm đóng. Có
nên yêu cầu Nga bồi thường không?
- Tôi không bình luận về công việc nội bộ của Latvia, đây là vấn đề của nền chính trị địa phương.
- Có thể coi chủ nghĩa phát xít và chủ nghĩa cộng sản là như nhau không?
- Holocaust là độc ác nhất. Chủ nghĩa
cộng sản – cũng ác, nhưng chủ nghĩa phát xít là sự độc ác đặc biệt,
không thể nào diễn tả nổi. Tôi xin lưu ý rằng Nghị viện châu Âu đã chuẩn
bị một nghị quyết bày tỏ quan điểm chính trị cả về chủ nghĩa phát xít
lẫn chủ nghĩa cộng sản.
- Ở Latvia, giáo viên các trường
dành cho học sinh nói tiếng Nga đưa trẻ em đến cái gọi là Tượng đài
Chiến thắng và kể cho chúng nghe phiên bản của mình về lịch sử. Giải
quyết vấn đề này như thế nào?
- Trong chế độ dân chủ, không thể cấm
người khác nói; nhưng cùng với quyền nói, còn có trách nhiệm nói sự thật
nữa. Bộ Giáo dục, Bộ Quốc phòng và các giáo viên phải làm chuyện này.
Nói rằng Latvia tự nguyện tham gia Liên Xô là không đúng. Những thứ tôi
nhìn thấy trong bảo tàng chiếm đóng là đúng.
- Người Mỹ đương đại theo ông là như thế nào, họ có hiểu về chủ nghĩa cộng sản và di sản của hệ tư tưởng của nó không?
- Không phải tất cả người Mỹ đều biết
chuyện đó. Khi chúng tôi viết sách cho nhà trường, bao gồm chủ nghĩa
cộng sản của Marx, Mao và cho đến ngày nay, chúng tôi gửi cho giáo viên
khắp cả nước. Họ cảm thấy thú vị. Cần dạy không chỉ học sinh về những
vấn đề của chủ nghĩa cộng sản, mà còn phải dạy cả giáo viên nữa.
- Ông cho rằng ai là những người anh hùng trong cuộc chiến chống lại chủ nghĩa cộng sản?
- Đó là Vaclav Havel, Lech Walesa,
Andrei Sakharov, Đức Giáo hoàng Gioan Phaolô II – đấy là bốn chiến sĩ
tuyệt vời, nhưng còn nhiều người khác nữa.
- Việc bổ nhiệm Karol Wojtyla làm
Giáo Hoàng có phải là bước đi mang tính chiến thuật của Vatican trong
cuộc chiến chống chủ nghĩa cộng sản hay không?
- Ngài là một linh mục và hồng y sống
dưới chế độ cộng sản, và đã trải nghiệm tất cả ngay trên cơ thể của
mình. Chuyến đi đầu tiên của Ngài tới Ba Lan sau khi trở thành Giáo
Hoàng là có tính biểu tượng, trong thời gian đó Ngài nhấn mạnh: “Đừng
sợ.” Câu nói đó đã khuyến khích mọi người, phong trào “Đoàn kết” được
thành lập. Ba Lan trở thành tấm gương. Âm mưu ám sát Đức Giáo Hoàng
Gioan Phaolô II cho thấy ảnh hưởng chính trị của Ngài lớn đến mức nào.
- Thách thức đối với chủ nghĩa cộng sản hiện nay là gì?
- Cho đến nay, còn năm nước cộng sản.
Với bốn nước là Lào, Việt Nam, Trung Quốc và Cuba, chúng ta có thể làm
việc: nói về vi phạm nhân quyền và áp dụng những biện pháp trừng phạt
kinh tế. Có thể trao giải thưởng cho các nhà hoạt động. Bắc Triều Tiên
là chuyện khác, đấy là nhà nước toàn trị tách biệt hẳn với thế giới.
Thách thức lớn nhất hiện nay là giáo dục. Nhờ công nghệ hiện đại, nói sự
thật dễ dàng hơn trước rất nhiều. Trang web của chúng tôi có hàng ngàn
người đọc, trong đó có người Trung Quốc, người Việt Nam và người Cuba.
Ngay cả Trung Quốc, với 80 triệu đảng viên, cũng không thể có ảnh hưởng
tới toàn bộ dân số là 1,3 tỷ người. Tự do sẽ vượt qua tất cả.
Cuộc trò chuyện do nhà báo Ģirts Vikmanis thực hiện
0 Nhận xét