Vũ Gia Hà
Tôi nói với bạn về người Trung Quốc
Bạn đến từ châu Âu, châu Mỹ
Bạn đến từ Nam Á, Bắc Á
Bạn đến từ châu Phi
Có thể bạn đến từ hành tinh khác
Tôi nói với bạn về người Trung Quốc
Đã từng xâm chiếm Đất Nước tôi
Tôi không biết nên định nghĩa Đất Nước là gì
Chỉ biết rằng nơi ấy đã sinh ra tổ tiên tôi
Và bây giờ tôi đang được thừa hưởng thành quả họ để lại
Dù không sung sướng như bạn
Nhưng đó là Đất Nước tôi
Tôi nói với bạn về người Trung Quốc
Họ đã từng giẫm đạp lên Đất Nước tôi
Họ từng coi dân nước tôi là bọn mọi rợ
Nhưng họ lại muốn sống cùng dân nước tôi
Phải chăng tâm hồn họ đã chết yểu từ hàng nghìn năm trước
Đất Nước tôi
Dù không phải chốn Bồng Lai
Nhưng đủ cảnh vật để tôi mơ mộng
Để đêm mơ tôi thấy mình lương thiện
Đất Nước tôi
Dù không giàu sang
Nhưng đủ tình người để tôi lớn lên
Để tôi phân biệt được đâu là lẽ phải
Đất Nước tôi
Dù không sinh ra Khổng, Mạnh, Platon, Aristot, Hegel
Nhưng tri thức ông cha để lại
Đủ để tôi hiểu không nên gây chiến tranh kể cả khi mình mạnh nhất
Đất Nước tôi
Không sinh ra Phật, Chúa
Nhưng lời mẹ dạy
Đủ để tôi hiểu gây nỗi đau cho người khác là sai lầm lớn nhất của kiếp người
Tôi nói với bạn về người Trung Quốc
Họ chưa bao giờ thôi ý nghĩ xâm chiếm Đất Nước tôi
Tôi đã lớn lên trong hòa bình
Nhưng chưa ngày nào tôi thấy cha tôi thôi nghĩ về cuộc chiến
Vì vậy trong tôi
Đã cấy căm thù giặc khi bắt đầu sự sống
Tôi biết đó là nỗi buồn của tôi
Khi cất tiếng khóc chào đời
Khi biết nghe lời ru để ngủ
Như cha tôi lớn lên
Tôi không thể làm ngơ khi Đất Nước bị xâm hại
Tôi phải làm gì đó
Không vì Đất Nước cũng vì tôi
Bởi tôi hiểu
Làm sao tôi có được tự do khi Đất Nước có kẻ lạ mặt cầm quyền
Bởi ít ra họ không hiểu gì về ngôn ngữ Đất Nước tôi
Những câu chữ có vần điệu
Những câu chữ biết chuyển động
Chữ Ô là chữ O có cái mũ
Chữ Ă là chữ A ngước nhìn vầng trăng khuyết ngủ mơ
Khi con gà gáy
Chữ O ra đời
Và tiếng khóc trẻ nhỏ
Đã sinh ra chữ hu hu hu
Mọi thứ đã có trật tự của nó
Nếu ta xâm phạm
Chỉ làm đảo lộn tâm trí ta
Tôi nói với bạn về người Trung Quốc
Họ chưa ngày nào thôi nghĩ họ là cha anh chúng tôi
Tôi thấy thương họ
Khi giống loài họ khác biệt giống loài tôi
Đa số cặp mắt dân nước họ bị cụp xuống
Bởi từ xa xưa
Tôn Tử đã khuyến khích sự tàn nhẫn, sự lừa lọc, sự khéo léo đểu giả lên tâm trí họ
Tôi nói với bạn về người Trung Quốc
Sau gần nghìn năm đô hộ đất nước tôi
Và giờ đây họ đang muốn điều đó xảy ra
Họ quên rằng chiến tranh đã làm cho loài người giống thú vật
Họ quên rằng lợi ích của chiến tranh chỉ đem lại cho thần chết, cho kẻ đầu cơ vũ khí, cho kẻ không có tính người
Họ quên rằng văn hóa họ không đủ mạnh để biến dân nước tôi nói tiếng Tàu
Để tóc Tàu
Viết chữ Tàu
Ăn đồ Tàu
Yêu kiểu Tàu
Vân vân thứ của Tàu
Họ cũng quên rằng
Dù văn hóa họ mạnh đến đâu
Thì dân nước tôi cũng chỉ học họ những gì tốt đẹp nhất
Đỗ Phủ thương dân
Lý Bạch hồn nhiên quên đời
Chúng tôi khước từ lối sống Thủy Hử
Khước từ sự phân chia Tam Quốc
Chúng tôi khước từ những đàn áp không có tính người
Chúng tôi khước từ thủ đoạn Lã Bất Vi, Hòa Thân
Chúng tôi khước từ hành vi trọng nam khinh nữ
Và hơn hết
Chúng tôi khước từ chiến tranh
Tôi nói với bạn về Đất Nước tôi
Dù dân tôi không phải dân Do Thái
Nhưng chúng tôi đủ trí khôn và lương tâm để sống một cách người
Tôi nói với bạn về người Trung Quốc
Mà thực ra tôi nên nói với bạn về những kẻ thích gây chiến tranh
Chúng sẽ sống trong sợ hãi
Chúng sẽ sống không có người yêu chúng như yêu con người
Tôi nói với bạn về những thương lái Trung Quốc xấu xa
Họ đang buôn bán tội ác
Họ đang buôn bán cái chết
Và kết cục
Họ đã dẫm đạp lên lương tâm đất nước họ
Tôi nói với bạn về Đất Nước tôi
Đất Nước chiến tranh triền miên
Cuối cùng chúng tôi là người chiến thắng
Vì chúng tôi là người bị hại
Vì chúng tôi đấu tranh chính nghĩa
Vì họ không bao giờ hiểu hết tâm hồn Đất Nước tôi
Nói về Đất Nước
Tôi không thể không kể về vua Hùng
Tôi không thể không kể về Hai Bà Trưng
Về Ngô Quyền
Về Trần Hưng Đạo
Về Nguyễn Trãi
Về Lê Lợi
Về Quang Trung
Về Nguyễn Du
Về Hồ Xuân Hương
Về Hồ Chí Minh
Về Võ Nguyên Giáp
Đất nước tôi
Lớn dần theo mỗi cái tên
Nhưng cũng như bạn
Như những con thú
Không ai muốn bị mất nơi cư ngụ
Nhất là nơi ấy có quá nhiều kỷ niệm xa xưa
Đã in lên mảnh đất tôi ở
Đã in lên khoảng trời
Đã in vào mỗi ánh trăng mộng du
Đã hòa vào mỗi tiếng chim
Đã gây trong điệu cười
Giọng nói
Dáng đứng
Cách tư duy
Cách buồn
Nỗi sợ
Tât cả đã phả hồn Việt Nam
Tôi đi trên đồng cỏ quê tôi
Những ánh hoàng hôn thơm nhẹ môi tôi
Mắt tôi
Tóc tôi
Những bóng diều
Tha thẩn cùng bóng tôi
Không còn cách nào khác khi bị xâm lăng
Chỉ có đứng lên mới cứu rỗi được Đất Nước
Rồi tôi sẽ viết những lời ca
Những câu thơ không biết khóc
Nhưng rất buồn
Và gây mùi chết chóc
Tâm hồn Đất Nước cứ thế nhàu nhĩ
Theo tháng năm
Ai ai cũng trở thành nhà thơ
Để ca ngợi chiến thắng
Để ca ngợi tự hào
Chúng tôi mất đi sức mạnh tư duy khoa học
Vì có quá nhiều nước mắt chôn vùi lý trí chúng tôi
Nhưng không còn cách nào khác
Chúng tôi thà bắt đầu muộn
Còn hơn ngủ vùi trong tư duy kẻ khác.
Tác giả gửi Văn Việt.
0 Nhận xét