Một đối phương quá xấu
TMSS: Cái này không phải là xấu mà là nham hiểm và bỉ ổi!
Tôi nghĩ trong tất cả
các đối thủ của Việt Nam trong quá khứ, China là một kẻ thù xấu xí nhất.
Đối với Pháp và Mĩ, đối phó với họ không quá khó khăn vì họ vốn là
những nước văn minh, sòng phẳng, quân tử, và tôn trọng những điều lệ và
qui ước quốc tế. Nhưng với China thì hoàn toàn khác: từng là một kẻ thù
nham hiểm, tráo trở, tiểu nhân, và lưu manh. Những sự việc xảy ra trong
thời gian gần đây càng minh chứng cho điều đó, và cho thấy đối phó với
một đối phương như thế trong thế giới văn minh là một điều rất nan giải.
Về tính nham hiểm
của China thì không nói ra có lẽ tất cả người Việt đều biết. Họ chọn
thời điểm bất lợi nhất của Việt Nam để xâm lấn Việt Nam vào năm 1979.
Lợi dụng Việt Nam đang kết thúc chiến tranh, họ xua quân xâm chiếm Hoàng
Sa vào năm 1974. Đến lần này, họ chọn thời điểm mà thế giới đang bận
tâm đến tình hình bên Ukraina, họ đem giàn khoan đến vùng đặc quyền kinh
tế của VN để xâm lấn.
Ngoài
biển thì vậy, còn trong đất liền thì chúng ra sức chiếm các hợp đồng xây
dựng, cho thương lái vào mua vét nông sản, hải sản của Việt Nam. Họ còn
cho công nhân của họ sang Việt Nam dưới danh nghĩa làm việc, nhưng sau
đó thì định cư luôn, thành hôn với phụ nữ Việt Nam và sinh con đẻ cái để
tạo nên một thế hệ người China mới ở Việt Nam. Chúng ta đã từng chứng
kiến, một khi có chính biến, đây là một lực lượng nội địa đáng kể của
họ.
Sự nham
hiểm của China dĩ nhiên đều được tính toán cẩn thận. Mặc dù giới trí
thức Việt Nam đã nhiều lần lên tiếng cảnh báo, nhưng chính quyền không
lắng nghe. Đến khi sự việc xảy ra thì đã quá muộn.
Tính tráo trở
của China thì phải nói là quán quân trên thế giới. Họ là những kẻ có
thể biến đen thành trắng, và trắng thành đen. Họ cho tàu quân sự núp
bóng bán quân sự húc thẳng vào tàu dân sự Việt Nam, thế nhưng họ lên báo
chí tuyên bố rằng tàu Việt Nam đâm vào tàu họ! Mặc dù có những video
clip chứng minh phát biểu của Việt Nam là đúng với thực tế, nhưng các
quan chức China vẫn nói ngược lại! Còn nhớ trong cuộc chiến 1979 China
xâm lược và tàn phá các tỉnh biên giới của Việt Nam, vậy mà họ nói đó là
chiến tranh tự vệ!
Thật
chưa thấy một chính quyền nào trên thế giới mà tráo trở, trơ mặt như
chính phủ China. Sự trơ tráo và đổi trắng thay đen của họ làm cho cả
thế giới phải lắc đầu khinh bỉ. Nhưng hình như họ chẳng còn biết khinh
bỉ có nghĩa là gì.
Tính tiểu nhân
của China thì quá nổi tiếng. Giới quan sát quốc tế xem China là một
nước lớn, nhưng chính quyền China là một chính quyền tiểu nhân. Hành
động tiểu nhân hiển nhiên nhất là việc cho tàu vào biển Việt Nam để cắt
cáp tàu Việt Nam đang thăm dò dầu khí. Cách China cộng đối xử với ngư
dân Việt Nam ngoài biển (như húc vào tàu, đập phá, đánh đập ngư dân
không có vũ khí trong tay, v.v.) chỉ có thể mô tả là hành động của những
tên cướp biển. Thật ra, ngay cả cướp biển cũng không thấp kém và tiểu
nhân như các lực lượng kiểm ngư của China.
Hành
động cho tàu đâm vào tàu người khác cũng là việc làm của kẻ tiểu nhân và
lưu manh. Trên thế giới, ít thấy lực lượng kiểm ngư của một nước chính
thống nào mà dùng tàu đâm vào tàu của người khác! Hành động đó nằm ngoài
các qui ước ứng xử có văn hoá (chứ chưa nói đến pháp luật). Nó giống
như hành động của một kẻ bắt nạt.
Oái ăm
một điều là văn hoá Trung Hoa đề cao tính quân tử, nhưng trong thực tế
Nhà nước và đảng cộng sản China hành xử rất tiểu nhân, đặc biệt là tiểu
nhân với Việt Nam. Tính tiểu nhân làm cho China mãi mãi là một tiểu
quốc.
Tính lưu manh
của China đã trở thành nổi tiếng khắp thế giới. Các quan chức China hầu
như không có văn hoá trong giao tiếp quốc tế, nên họ dùng những ngôn
ngữ không thuộc thế giới văn minh nào cả. Chẳng hạn như trong Hội nghị
về An ninh Biển Đông diễn ra ở Washington vừa qua, một học giả Trung
Quốc tên là Chu Hạo hỏi một diễn giả Việt Nam rằng có phải do có Mĩ mà
đoàn Việt Nam ”mạnh miệng” hay không? Chính phủ Philippines từng cấm cửa
một quan chức ngoại giao Trung Quốc không được tham dự vào những đàm
phán về vấn đề Biển Đông. Lí do chính phủ Philippines đi đến quyết định
mạnh như thế là vì viên quan chức ngoại giao trên tỏ ra quá mất lịch sự.
Sau đó, trong một cuộc họp báo ở Hàn Quốc, một viên tướng họ Trần của
Trung Quốc dành ra gần 15 phút trong bài diễn văn của mình để... nói xấu
Mĩ, làm cho giới báo chí Hàn Quốc và quốc tế ngỡ ngàng trước thái độ
hằn học và thiếu ngoại giao của kẻ mang hàm đại tướng tổng tham mưu
trưởng quân đội của một nước đông dân nhất thế giới tự xưng mình là
trung tâm của vũ trụ!
Trước
cuộc chiến 1979 xảy ra, Đặng Tiểu Bình tuyên bố một cách cực kì vô giáo
dục rằng “Việt Nam là một côn đồ, phải dạy cho Việt Nam bài học”. Thử
hỏi, một lãnh tụ cao nhất của chúng mà còn ăn nói như thế, thì chúng ta
không thể kì vọng tính văn hoá nào của các quan chức cấp thấp hơn.
Tính
thô lỗ của các quan chức China hình như mang tính … di truyền. Thử đọc
qua những văn bản vua chúa China viết cho vua chúa ta thì sẽ thấy các
vua chúa China đều tỏ ra cực kì vô lễ, xấc xược, và hỗn láo với vua chúa
Việt Nam, họ dùng những ngôn ngữ rất ư là ngạo mạn, trịch thượng. Những
kẻ cầm quyền hiện nay cũng chỉ thừa hưởng cái gien đã có từ thời ông
cha của họ trong các triều đình phong kiến. Các quan chức China công
khai bàn về cuộc chiến với những lời lẽ [như thường lệ] rất… vô giáo
dục. Cái gien kẻ cả, với đặc tính lưu manh vô giáo dục này đã qua cả
ngàn năm mà vẫn chưa đột biến.
Điều
trớ trêu là dù China nham hiểm, tráo trở, tiểu nhân, và lưu manh như
thế, vậy mà vẫn có không ít người Việt Nam vẫn dựa vào China, thần tượng
China và thậm chí thần phục China. Những người này bằng mọi cách và mọi
cơ hội sẵn sàng bao biện cho những hành động xâm lược của China. Họ vẫn
tin vào “thiện chí” của China, dù người Việt đã đổ máu ở Biển Đông.
Nhà thơ
Trần Đăng Khoa nhận xét rằng Việt Nam thật là không may mắn vì định
mệnh địa lí phải ở bên một kẻ hàng xóm xấu tính. Xấu tính là nói nhẹ,
phải nói đúng là nham hiểm, tráo trở, tiểu nhân, và lưu manh. Đối phó
với một đối phương như thế là một vấn đề nan giải. Trong thế giới văn
minh, chúng ta không thể hành xử như họ (như húc vào tàu của họ, hay tỏ
thái độ thô lỗ trong hội nghị quốc tế). Nếu Việt Nam dùng ngôn từ có
văn hoá thì kẻ tiểu nhân có thể không hiểu hay không muốn hiểu. Cái khó
khăn trong việc đối phó với đối phương là ở chỗ đó. Nhưng càng khó khăn
hơn khi ngay trong Việt Nam vẫn còn không ít người sẵn sàng bảo vệ kẻ
láng giềng lưu manh đó.
Những
hành động xâm lược mới đây của China là cơ hội để chúng ta tự nhìn lại
mình. Định mệnh địa lí chúng ta không thể thay đổi được. Nhưng chúng ta
vẫn có thể chọn tương lai. Chúng ta có câu “gần mực thì đen, gần đèn thì
sáng”. China là cạm bẫy, là mực đen, không xứng đáng để chúng ta học và
theo đuổi. Chúng ta phải dứt khoát thoát khỏi mực đen và chọn con đường
ánh sáng.
TB:
Bài này tôi viết cho một tờ báo, dự tính đã đăng, nhưng phút cuối cùng
có chủ trương mới nên không đăng. Do đó, tôi post lại ở đây để chia sẻ
cùng các bạn.
0 Nhận xét