Hai bố con tôi đứng trên nóc nhà thờ.
Tôi không hiểu tại sao bố lại đưa tôi lên đây. Bố nói: “Con hãy nhìn
xuống dưới đi.” Tôi lấy hết dũng khí, cúi đầu nhìn xuống.
Bố nói
tiếp: “Con trai yêu quý, con có thấy không? Không chỉ có một con đường
dẫn đến quảng trường trung tâm. Cuộc sống cũng thế, nếu con gặp phải ngõ
cụt trên con đường nào đó, thì hãy thử đi theo một con đường khác.
Trong suốt cuộc đời mình, tôi luôn ghi nhớ lời căn dạn đó của bố, và coi đó như là một món quà vô giá.
Tôi mang theo những bộ quần áo do tôi thiết kế đến kinh đô của thời trang thế giới – thủ đô Paris hoa lệ của nước Pháp. Điều đáng buồn là chẳng ai thèm đoái hoài đến chúng. Một hôm, tôi gặp một người bạn tên là Wedeen. Cô ấy mặc một chiếc áo len rất đẹp, tuy màu sắc đơn giản, nhưng cách đan lại rất đặc sắc. Tôi khen: “Chiếc áo len này đan đẹp thât.”
Cô ấy mỉm cười: “Tôi học được cách đan từ quê hương Armenia của tôi đấy.”
Trong đầu tôi bỗng nảy ra ý nghĩ, tại sao không đan những bộ trang phục do tôi thiết kế theo kiểu này nhỉ? Tôi nhờ Wedeen đan một chiếc áo len theo mẫu thiết kế của tôi. Sau đó, tôi mặc chiếc áo len đó tham dự bữa tiệc trưa của giớ thời trang. Quả nhiên, nó thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Ngay trong bữa tiệc, một chủ cửa hàng thời trang ở NewYord đã đặt hàng 40 chiếc, yêu cầu trong 2 tuần giao hàng. Tôi đồng ý nhận đơn đặt hàng cua rhoj, rồi vui vẻ ra về.
Nhưng khi gặp lại Wedeen, cô ấy nói với tôi: “Mình phải mất hai tuần lễ mới đan xong chiếc áo len cậu đang mặc đấy”. Trong vòng 2 tuần đan được 40 chiếc áo, điều này dường như là nằm mơ giữa ban ngày. Tôi suýt nữa ngất xỉu. Tôi buồn bã rời khỏi nhà Wedeen. Đi được một đoạn không xa, tôi nghĩ bụng chắc sẽ có cách giải quyết khác. Cách đan này mặc dù cần đến người có tay nghề giỏi, nhưng biết đâu những người Armenia khác cũng biết đan. Tôi quay lại nhà Wedeen nói cho cô ấy biết ý tưởng của mình. Sau đó, chúng tôi giống như thám tử, tìm kiếm khắp thành phố, tìm được 20 người biết cách đan này. Hai tuần sau, tôi giao đúng hàng như đã ký.
Bố tôi nói rất đúng, đâu phải chỉ có một con đường đến thành Rome.
--------------------------------------------------------------------
Nếu chỉ chờ đợi, thì cơ hội sẽ bị bỏ lỡ. Nếu bạn chịu khó tìm kiếm, thì luôn có thể tìm thấy một cánh cửa thuộc về bạn.
Không phải chỉ có một con đường dẫn đến thành Rome. Đúng vậy, chỉ cần chúng ta không sợ hãi thất bại, chỉ cần chúng ta chịu khó tìm kiếm.
(Theo "Chuyện nhỏ - Bài học lớn" - Rome the Eternal City by Mark Marsic)
Tôi mang theo những bộ quần áo do tôi thiết kế đến kinh đô của thời trang thế giới – thủ đô Paris hoa lệ của nước Pháp. Điều đáng buồn là chẳng ai thèm đoái hoài đến chúng. Một hôm, tôi gặp một người bạn tên là Wedeen. Cô ấy mặc một chiếc áo len rất đẹp, tuy màu sắc đơn giản, nhưng cách đan lại rất đặc sắc. Tôi khen: “Chiếc áo len này đan đẹp thât.”
Cô ấy mỉm cười: “Tôi học được cách đan từ quê hương Armenia của tôi đấy.”
Trong đầu tôi bỗng nảy ra ý nghĩ, tại sao không đan những bộ trang phục do tôi thiết kế theo kiểu này nhỉ? Tôi nhờ Wedeen đan một chiếc áo len theo mẫu thiết kế của tôi. Sau đó, tôi mặc chiếc áo len đó tham dự bữa tiệc trưa của giớ thời trang. Quả nhiên, nó thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Ngay trong bữa tiệc, một chủ cửa hàng thời trang ở NewYord đã đặt hàng 40 chiếc, yêu cầu trong 2 tuần giao hàng. Tôi đồng ý nhận đơn đặt hàng cua rhoj, rồi vui vẻ ra về.
Nhưng khi gặp lại Wedeen, cô ấy nói với tôi: “Mình phải mất hai tuần lễ mới đan xong chiếc áo len cậu đang mặc đấy”. Trong vòng 2 tuần đan được 40 chiếc áo, điều này dường như là nằm mơ giữa ban ngày. Tôi suýt nữa ngất xỉu. Tôi buồn bã rời khỏi nhà Wedeen. Đi được một đoạn không xa, tôi nghĩ bụng chắc sẽ có cách giải quyết khác. Cách đan này mặc dù cần đến người có tay nghề giỏi, nhưng biết đâu những người Armenia khác cũng biết đan. Tôi quay lại nhà Wedeen nói cho cô ấy biết ý tưởng của mình. Sau đó, chúng tôi giống như thám tử, tìm kiếm khắp thành phố, tìm được 20 người biết cách đan này. Hai tuần sau, tôi giao đúng hàng như đã ký.
Bố tôi nói rất đúng, đâu phải chỉ có một con đường đến thành Rome.
--------------------------------------------------------------------
Nếu chỉ chờ đợi, thì cơ hội sẽ bị bỏ lỡ. Nếu bạn chịu khó tìm kiếm, thì luôn có thể tìm thấy một cánh cửa thuộc về bạn.
Không phải chỉ có một con đường dẫn đến thành Rome. Đúng vậy, chỉ cần chúng ta không sợ hãi thất bại, chỉ cần chúng ta chịu khó tìm kiếm.
(Theo "Chuyện nhỏ - Bài học lớn" - Rome the Eternal City by Mark Marsic)
0 Nhận xét