Thư của một người cha gửi Bộ trưởng Bộ y tế
Kính gửi Bà Nguyễn Thị Kim Tiến - Bộ trưởng Bộ Y Tế.
Thưa Bà,
Có lẽ, Bà cũng như tôi và rất nhiều bậc làm cha mẹ ở đất nước này. Chúng ta đều mong muốn con cái của mình được thụ hưởng một đời sống tinh thần và vật chất đầy đủ, sung túc.
Thưa Bà,
Có lẽ, Bà cũng như tôi và rất nhiều bậc làm cha mẹ ở đất nước này. Chúng ta đều mong muốn con cái của mình được thụ hưởng một đời sống tinh thần và vật chất đầy đủ, sung túc.
Tôi tin rằng, khi con cái chúng ta không may gặp vấn để về sức khỏe, tai nạn... thì đó là lúc chúng ta đau đớn nhất. Đau đớn là bởi không thể nào biến ước mong "Giá mà chúng ta chịu đựng được thay cho con" thành hiện thực được.
Thưa Bà,
Con số 108 bệnh nhi tử vong do sởi và các biến chứng liên quan đến sởi (Thật ra, đây cũng chỉ là một cách chơi chữ với nhân dân mà thôi. Kiểu như, anh bị nhiễm HIV nhưng anh tử vong là vì suy kiệt sức khỏe). Với Bà, có lẽ chỉ là một con số vô nghĩa để Bà và thuộc cấp cân đo đong đếm xem có cần tuyên bố hiện tại đang xuất hiện dịch sởi tại Việt Nam hay không(?!).
Nhưng Bà biết không, con số 108 bệnh nhi tử vong (mà chỉ lấy số bệnh nhi tử vong tại Bệnh viện Nhi Trung Ương, Bệnh Viện Nhiệt Đới Trung Ương và Khoa Nhi - Bệnh viện Bạch Mai) ấy không đơn thuần là những con số như Bà đang nghĩ.
Đó chính là nỗi đau, niềm hy vọng bị tước đoạt, sự tang thương, tận cùng thống khổ... của hàng trăm gia đình, của hàng ngàn cá nhân. Những cá nhân có cùng chung huyết thống, dân tộc, tín ngưỡng... của Bà.
Thưa Bà,
Đêm nay, có thể Bà sẽ không vui vì những thông tin mà truyền thông đã đưa, sau khi nỗ lực giấu kín của Bà và thuộc cấp không thành công. Nỗi không vui này sẽ qua mau thôi, bởi thực tế đã cho thấy, rất ít Bộ trưởng nào buồn hay dằn vặt mãi mãi.
Và rồi, Bà sẽ lại cảm thấy hạnh phúc với con cái của Bà, với gia đình của Bà.
Khi ấy, Bà không hình dung được cảnh đang có những người đàn ông khóc con, những người mẹ căng tức bầu sữa với gương mặt đầy nước mắt, với giọng gọi con hời hời trong nhiều gia đình trót không may có con tử vong do sởi.
Những đứa trẻ vô tội ấy, những gia đình đáng thương ấy... Chắc chắn, họ không trách Bà đâu. Bởi, họ cũng như tôi, họ bé mọn và họ nghiễm nhiên chấp sự sự đau đớn bằng quan điểm "Ông trời thật bất công". Oan cho ông trời vô cùng trong trường hợp này, thưa Bà?.
Tôi không hy vọng Bà sẽ đối xử với nhân dân theo lời dạy của Lãnh tụ Hồ Chí Minh vĩ đại, "Cán bộ là đầy tớ của nhân dân".
Tôi chỉ hy vọng Bà có thể đối xử với nhân dân theo nghĩa, "Con người với con người". Như e rằng, điều này là quá khó. Nói điều này là vì tôi chưa được nghe bất cứ lời chia buồn nào của Bà với những gia đình ấy. Điều quá đơn giản trong khả năng của Bà.
Tôi vẫn biết, một xã hội phát triển là một xã hội tạo ra sự đồng thuận.
Đáng tiếc, tôi không thể có chung sự đồng thuận cùng Bà.
Đơn giản, tôi là một con người.
Và tôi đớn đau khi thấy đồng loại tôi đang chịu đựng nỗi vô cảm từ một cá nhân.
Tôi Kính chúc Bà cùng gia đình luôn khỏe mạnh, an vui và nhiều may mắn.
Mặc dù, tôi vẫn luôn tin rằng, "Gieo nhân nào, gặt quả ấy", thưa Bà Bộ Trưởng
Con số 108 bệnh nhi tử vong do sởi và các biến chứng liên quan đến sởi (Thật ra, đây cũng chỉ là một cách chơi chữ với nhân dân mà thôi. Kiểu như, anh bị nhiễm HIV nhưng anh tử vong là vì suy kiệt sức khỏe). Với Bà, có lẽ chỉ là một con số vô nghĩa để Bà và thuộc cấp cân đo đong đếm xem có cần tuyên bố hiện tại đang xuất hiện dịch sởi tại Việt Nam hay không(?!).
Nhưng Bà biết không, con số 108 bệnh nhi tử vong (mà chỉ lấy số bệnh nhi tử vong tại Bệnh viện Nhi Trung Ương, Bệnh Viện Nhiệt Đới Trung Ương và Khoa Nhi - Bệnh viện Bạch Mai) ấy không đơn thuần là những con số như Bà đang nghĩ.
Đó chính là nỗi đau, niềm hy vọng bị tước đoạt, sự tang thương, tận cùng thống khổ... của hàng trăm gia đình, của hàng ngàn cá nhân. Những cá nhân có cùng chung huyết thống, dân tộc, tín ngưỡng... của Bà.
Thưa Bà,
Đêm nay, có thể Bà sẽ không vui vì những thông tin mà truyền thông đã đưa, sau khi nỗ lực giấu kín của Bà và thuộc cấp không thành công. Nỗi không vui này sẽ qua mau thôi, bởi thực tế đã cho thấy, rất ít Bộ trưởng nào buồn hay dằn vặt mãi mãi.
Và rồi, Bà sẽ lại cảm thấy hạnh phúc với con cái của Bà, với gia đình của Bà.
Khi ấy, Bà không hình dung được cảnh đang có những người đàn ông khóc con, những người mẹ căng tức bầu sữa với gương mặt đầy nước mắt, với giọng gọi con hời hời trong nhiều gia đình trót không may có con tử vong do sởi.
Những đứa trẻ vô tội ấy, những gia đình đáng thương ấy... Chắc chắn, họ không trách Bà đâu. Bởi, họ cũng như tôi, họ bé mọn và họ nghiễm nhiên chấp sự sự đau đớn bằng quan điểm "Ông trời thật bất công". Oan cho ông trời vô cùng trong trường hợp này, thưa Bà?.
Tôi không hy vọng Bà sẽ đối xử với nhân dân theo lời dạy của Lãnh tụ Hồ Chí Minh vĩ đại, "Cán bộ là đầy tớ của nhân dân".
Tôi chỉ hy vọng Bà có thể đối xử với nhân dân theo nghĩa, "Con người với con người". Như e rằng, điều này là quá khó. Nói điều này là vì tôi chưa được nghe bất cứ lời chia buồn nào của Bà với những gia đình ấy. Điều quá đơn giản trong khả năng của Bà.
Tôi vẫn biết, một xã hội phát triển là một xã hội tạo ra sự đồng thuận.
Đáng tiếc, tôi không thể có chung sự đồng thuận cùng Bà.
Đơn giản, tôi là một con người.
Và tôi đớn đau khi thấy đồng loại tôi đang chịu đựng nỗi vô cảm từ một cá nhân.
Tôi Kính chúc Bà cùng gia đình luôn khỏe mạnh, an vui và nhiều may mắn.
Mặc dù, tôi vẫn luôn tin rằng, "Gieo nhân nào, gặt quả ấy", thưa Bà Bộ Trưởng
Ngô Nguyệt Hữu
0 Nhận xét