Bài viết nhân đọc tin một tử tội vừa bị hành quyết mới đây, phản ánh những suy nghĩ từ nhiều năm nay của tác giả
Hãy bãi bỏ án tử hình
ĐẶNG Đình Cung
Kỹ sư tư vấn
Chúng tôi kêu gọi
những nhà lập pháp nước ta bãi
bỏ án tử hình và ghi điểm
này trong Hiến pháp. Trong khi chờ Quốc
hội thông qua quyết định bãi bỏ
án tử hình, chúng tôi xin Chủ
tịch Nước, dựa trên khoản 12, điều
103 cuả Hiến pháp 1992 để quyết
định đặc xá, đổi án tử
hình thành tù chung thân cho tất cả
các phạm nhân hiện đang chờ bị
hành quyết.
Đời sống của
mỗi người phải được tôn
trọng vì đời sống con người
là thiêng liêng. Tôn trọng sự
sống nâng con người lên trên hàng
những con thú. Đây là một quan
điểm tuyệt đối. Không ai có
quyền giết người kể cả khi phải
thừa lệnh cấp trên. Không một
quyền lực nào, thông qua quy trình
xét xử nào, có quyền quyết
định sự sống chết của một
con người. Án tử hình vi phạm
đến quyền cơ bản của con người.
Nó là một hình thức trừng phạt
tàn bạo nhất, bất nhân nhất và
đê tiện nhất.
Dù dưới hình
thức nào chăng nữa, giết một
người không phải là một hành
động nhân đạo. Giết một phạm
nhân là không cho người đó
khả năng chuộc tội, sửa lỗi, ăn
năn và cải thiện. Giết một phạm
nhân là vĩnh viễn ngăn cản xã
hội có cơ hội cải tạo một
người xấu thành một người
tốt. Một trọng tội tạo ra một số
nạn nhân làm đau khổ gia đình
bạn bè của các nạn nhân đó.
Nhưng một phạm nhân đã bị
hành quyết cũng để lại một
gia đình và một số bạn bè.
Giết một phạm nhân là cộng thêm
một nạn nhân nữa làm thêm một
số người khác đau khổ. Ngoài
ra, những nghiên cứu về tâm thần
học đã chứng minh rằng đao phủ
và những người phải chứng kiến
một vụ hành quyết cũng bị tác
động tâm lý có thể dẫn đến
sự điên cuồng.
Hệ thống tư pháp
có thể sai lầm. Nếu đã giết
một người rồi sau đó nhận
thấy người đó bị xử oan thì
không thể sửa chữa lại được
nữa. Hệ thống tư pháp không công
bằng. Người giầu mạnh có khả
năng thuê người bào chữa giỏi
trong khi đó kẻ hèn yếu thì có
ít khả năng bào chữa hơn. Hệ
thống tư pháp cũng không kiên
định. Một tội được xét
là đáng xử tử tùy nơi và
tùy thời điểm lịch sử. Thời
Trung cổ bắt một con thú trong rừng
một chúa tể là bị xử tử.
Thế kỷ trước, chống lại ý
kiến của Stalin là bị xử tử.
Thời Pháp thuộc ở nước ta buôn
nha phiến là độc quyền của Nhà
nước Bảo hộ, nhưng bây giờ
thì buôn nha phiến ở Việt Nam và
vài nước khác là có thể
bị kết án tử hình. Ở đa số
các nước, nếu bị kết tội
hối lộ hay tội trốn thuế thì
phải trả lại thiệt hại của Nhà
Nước và lãnh vài tháng đến
một hai năm tù. Với tội danh này
ở Việt Nam hay ở Trung Quốc thì có
thể bị kết án tử hình. Với
những yếu kém đó của ngành
tư pháp thì tại sao lại có thể
thi hành một án không thể thay đổi
được nữa ?
Công lý có chức
năng bảo đảm an ninh hài hòa cho
xã hội chứ không có chức năng
trả thù. Giết chết một phạm nhân
là một hành động trả thù.
Giết chết một phạm nhân không
phải là một giải pháp bảo vệ
xã hội vì hành động này
là một bạo lực và một bạo
lực bao giờ cũng sinh ra bạo lực khác.
Có người gây trọng tội vì
tình, trong một tình huống người
đó không thể suy nghĩ một cách
lô–gíc. Những nghiên cứu về
tội phạm học cho thấy tỷ số trọng
tội giảm khi tỷ số tội phạm được
làm sáng tỏ gia tăng và hệ
thống tư pháp xử công minh, mau chóng
và nhất quán còn án tử hình
thì không có tính cách can ngăn
như nhiều người tưởng. Các
nhà khoa học nhận thấy những tiểu
bang Mỹ đã bãi bỏ án tử
hình (abolitionist States) có tỷ số trọng
tội ít hơn so với những tiểu bang
vẫn còn giữ án tử hình. Hơn
nữa, tỷ số này đã giảm đi
từ khi Canada huỷ bỏ án tử hình.
Bãi bỏ hoàn toàn
án tử hình là trào lưu của
thế giới bất luận hệ thống tư
pháp, truyền thống, tục lệ và
tôn giáo. Người Phật tử không
giết hại. Đa số các tôn giáo
khác cũng đã kêu gọi bãi
bỏ án ghê tởm đó. Đạo
Do Thái bãi bỏ từ năm 30 sau công
nguyên, hầu hết các giáo hội
Tin Lành kêu gọi bãi bỏ từ đầu
thế kỷ XX và giáo hội Ki Tô kể
từ hội nghị giám mục Vatican II
(năm 1969 Nhà nước Vatican bãi bỏ
án tử hình cho tất cả các tội
danh). Năm 1980, Hội nghị Hồi giáo Thế
giới và Liên hiệp các Luật gia
Ả rập kêu gọi bãi bỏ án
này. Năm 2002, Tòa án Hình sự
Quốc tế tuyên bố sẽ không tuyên
án tử hình kể cả cho những tội
ghê tởm nhất như là tội chống
lại nhân loại, tội diệt chủng,
tội ác chiến tranh. Ngày 18 tháng
chạp 2007, Đại hội Liên Hiệp Quốc
thông qua nghị quyết 62/1494 kêu gọi
ngưng hành quyết tội phạm trên
thế giới. Hơn 150 nước đã bãi
bỏ hay không thực thi án này nữa.
Năm 2012, trong số 193 thành viên Liên
hiệp quốc thì có 173 nước đã
không hành quyết ai.
Tử hình không
phải là tư pháp hình sự. Nó
là sự thất bại của ngành tư
pháp. Nó không hữu hiệu chống
phạm pháp. Nó không cho phép chữa
lại nếu tòa tuyên án sau này
thấy rằng đã xử sai. Nó không
thể và không phải đơn thuần
là một công cụ của ngành tư
pháp. Nó là một vi phạm đến
quyền cơ bản của con người ghi ở
điều 3 và 5 của Tuyên ngôn Quốc
tế Nhân quyền. Nó là một hành
động ngược với giáo lý của
nhân loại. "Tước đời sống
của một người là một quy trình
quá triệt để, quá bất nghịch
để một con người có thể bắt
một con người khác phải chịu
kể cả khi đã
xuyên
qua một trình tự tư pháp"
(Ban Ki–moon, Tổng thư ký Liên hiệp
quốc).
Chúng ta đang đăng
cai vào Hội đồng Nhân quyền Liên
Hiệp Quốc. Đã đến lúc chúng
ta bãi bỏ án tử hình để
thích nghi với Tuyên ngôn Quốc tế
Nhân quyền và gia nhập cộng đồng
các quốc gia văn minh.
*****
Đặng Đình Cung
Chú thích :
Trong số các trí
thức Pháp biện luận chống lại án
tử hình, chúng tôi xin giới thiệu
nhà văn Victor Hugo, nhà văn Albert Camus và
luật sư Robert Badinter. Đặc biệt bài
"Le
dernier jour d'un condamné" của Victor Hugo
đã làm mềm lòng những người
sắt đá nhất.
0 Nhận xét