Dưới đây là tâm tình
chia sẻ của Trịnh Thiên Phú, một thành viên trong Huynh đoàn Khuyết tật Ki-tô
Vua. Thiên Phú đã mắc phải căn bệnh nan y “loạn dưỡng cơ”, khi mới 14 tuổi, anh
đã trở thành một người khuyết tật tứ chi kể từ đó. Năm nay Thiên Phú đã 40 tuổi,
hiện đang kiếm sống bằng nghề chép tranh, thỉnh thoảng cũng có những sáng tác
của riêng mình với bút danh Thank God. Bút danh này đã nói lên tâm tình tri ân
của Thiên Phú đối với Thiên Chúa.
Nén bạc đời tôi
Mỗi người được Thiên Chúa đặt để
trong cuộc đời trần thế này vào đúng vị trí, theo như khả năng của mỗi người mà
Chúa ban cho. Điều quan trọng là ta sống như thế nào, để xứng hợp với địa vị
cao quý ấy.
Đường Thập Giá (Photo: Thiên Phú) |
Nếu đời tôi không có Chúa hiện
diện, thì có lẽ cuộc sống của tôi vẫn triền miên bị chôn vùi trong cảnh u buồn,
bi quan, thất vọng... vì tôi đã mắc phải căn bệnh nan y mà các bác sỹ đã bó
tay. Thế nhưng Chúa đã thương kéo tôi ra khỏi cuộc sống tưởng chừng như chẳng
còn đáng sống, và chẳng có chút hữu ích nào đối với bản thân. Chúa cũng đã cho
tôi thấy được tình thương của Ngài đổ tràn trên cuộc đời tôi.
Trái Tim Mẹ (photo Thiên Phú) |
Tuổi thơ của
tôi lớn lên như bao đứa trẻ khác, trong một thời buổi mà cả đất nước còn đầy
rẫy những khó khăn. Đến năm 14 tuổi, một căn bệnh hiếm thấy lúc bấy giờ đã làm
cho tình trạng sức khỏe tôi yếu dần; các cơ phận cứ teo lại, đi đứng rất chật
vật. Ba mẹ tôi đã đưa tôi đến các bệnh viện, thầy thuốc. Có nơi thì họ nói là
bị ung thư máu, chỗ khác thì bảo là sốt bại liệt, rồi có nơi lại bảo tôi bệnh
tủy sống... Việc chạy chữa nhiều nơi như thế rất tốn kém, mà chẳng giúp tôi
thuyên giảm chút nào.
Mẫu tử (photo Thiên Phú) |
Tôi được giới thiệu đến một địa
chỉ với hi vọng ít nhiều sẽ biết được nguyên nhân và có phương pháp điều trị.
Căn bệnh của em không có khả năng chữa trị và sau này sẽ phải phụ thuộc
vào chiếc xe lăn và sự chăm sóc của người khác .
Lời nói ấy của
vị nữ tu, giám đốc của trung tâm chăm sóc trẻ em tàn tật, lúc đó đã khiến cho
tôi và người thân của tôi cảm thấy sốc và hụt hẫng. Sau cú sốc ấy, gia đình tôi
vẫn tiếp tục đưa tôi đi chạy chữa, mỗi khi có người mách bảo nơi này chốn nọ.
Cuối cùng, sau một thời gian theo dõi, các bác sỹ ở những bệnh viện lớn trong
thành phố đưa ra kết luận là tôi mắc phải căn bệnh loạn dưỡng cơ (Duchenne
Muscular Dystrophy) và bệnh này chưa có cách điều trị, ngoài một cách đối phó
là uống thuốc bổ và tập vật lý trị liệu. Vài năm sau, có một phái đoàn bác sỹ
người Pháp đến Việt Nam ,
họ khám cho tôi, và cũng đưa ra cùng một kết luận như vị nữ tu nọ.
Những kết luận,
cộng thêm những lần đi khám chữa bệnh trước đây chẳng mang lại khả quan chút
nào. Điều ấy càng làm cho tôi bi quan hơn! Những ý nghĩ tiêu cực cứ đeo bám, đã
làm cho tinh thần tôi thêm chán nản, chẳng muốn cố gắng tập luyện và nỗ lực
thoát ra khỏi sự yếu đuối về thể xác cũng như tâm hồn .
Niềm tin của
tôi cũng hao mòn, teo tóp dần. Tôi thường suy nghĩ và than trách Chúa, tại sao
Chúa lại bắt tôi bị bệnh như thế này? Cái tuổi niên thiếu đáng lý ra được chạy
nhảy, đùa chơi với chúng bạn cùng trang lứa; thế nhưng, đi đứng còn không vững,
thì làm sao mà hoà cùng với những trò chơi của trẻ con. Đi học thì bị đám bạn
bè chọc chạch, có đứa còn đùa ác ý cố tình đụng cho mình té nhào rồi bỏ chạy
cười đắc chí. Rồi có khi tự mình vấp phải cục đá nhỏ cũng ngã quị, tay chân đầu
gối trầy xước rướm máu. Những vết thương bên ngoài đã làm cho tôi cảm thấy mình
ngày càng trở nên vô dụng. Những mặc cảm tự ti ấy càng kéo tâm hồn tôi co cụm,
thu mình lại, muốn bỏ mặc số phận ra sao cũng được...
Cuộc sống lúc đó khá chật vật và
khó khăn nên việc chạy chữa, tập vật lý trị liệu cũng thưa dần. Tôi chỉ quanh
quẩn trong nhà; thậm chí, bỏ đi lễ nhà thờ gần hai năm trời, vì sợ ra đường và
luôn mang nặng tư tưởng mình là kẻ tàn phế .
Có lẽ Chúa muốn để cho tôi thấy mình yếu đuối, bất lực chẳng còn biết
cậy dựa vào ai, rồi Chúa mới đưa tay cứu khỏi cảnh khó khăn, thử thách, đau
buồn và ban cho thêm sức mạnh của Ngài. Như Thánh Phaolô nói:“ Khi tôi yếu
chính là lúc tôi mạnh “(2 Cr 12,10).
Thời gian mà
tôi bỏ đi lễ ở nhà thờ, mỗi Chúa nhật tôi thường nghe lễ trên làn sóng phát thanh
của đài Chân lý Á châu. Một Chúa nhật nọ, tôi nghe đoạn Tin mừng Mt 25, 14-30
nói về “Dụ ngôn nén bạc”... cùng với bài giảng của vị linh mục. Tôi cảm thấy
sao mình giống như người đầy tớ được ông chủ giao cho một nén bạc, người đó đã
đem chôn giấu nén bạc xuống đất vì sợ. Chính trong lúc ấy, lúc tôi đối diện với
nỗi thất vọng của bản thân và cảm giác chán ghét chính mình, Chúa đã soi sáng
cho tôi nhận ra tình thương của Chúa vẫn hằng tuôn đổ trên tôi. Chẳng lẽ cuộc
đời mình rồi sẽ chôn vùi mãi trong nỗi thất vọng, sợ hãi điều này điều nọ sao?
Dù muốn hay không thì tôi chẳng thể chối bỏ được căn bệnh mà tôi đang đeo mang.
Tôi đã suy nghĩ nhiều và rồi phải trải qua một thời gian dài mới có thể chấp
nhận những giới hạn, yếu đuối của bản thân .
Chúa đã thương
đánh thức tâm hồn tôi đang khi tôi chìm đắm trong sự lãng quên về cuộc sống
thực tại. Và tôi đã quyết tâm phải đào nén bạc đời tôi lên, để đem ra sử dụng
cho nó sinh lợi. Với tấm lòng thành tín, ước muốn sống đẹp theo ý Chúa, tôi tin
Chúa vẫn thương đoái nhận những hoa lợi đời tôi, cho dẫu nó có ít ỏi đi chăng
nữa.
Từ khi nén bạc
cuộc đời tôi được đem ra sử dụng, tôi nhận thấy biết bao hồng ân qua nén bạc
đó. Đời sống đức tin trong tôi cũng đã lớn lên với niềm cậy trông tín thác. Dù
rằng vẫn có lúc cuộc sống làm cho tôi cảm thấy bế tắc, bởi những khó khăn, biến
cố thương đau chồng chất... Những thử
thách đó, đã làm cho tôi gia tăng thêm sức mạnh trong niềm tin vào ơn Chúa nâng
đỡ. Tinh thần tôi an vui lạc quan hơn, tôi đã đến nhà thờ tham dự thánh lễ trở
lại, tôi đã tìm học nghề để quên đi bệnh tật và mưu sinh. Tôi bắt đầu biết mở
lòng ra, để chia sẻ và cảm thông với những anh chị em có cùng cảnh ngộ. Tôi
thấy được có nhiều hoàn cảnh còn bi đát chật vật hơn mình, vậy mà họ vẫn lạc
quan vui sống. Và qua đó, tôi nhận thấy mình vẫn còn những giá trị hữu ích cho
bản thân và cho những mối tương quan với mọi người .
Hiện nay, theo
như tôi biết, các bác sỹ trên thế giới vẫn chưa tìm ra phương pháp chữa
trị căn bệnh này. Y khoa thế giới mới
chỉ có một số nghiên cứu, thử nghiệm hầu làm chậm đi sự tiến triển của nó mà
thôi. Tôi nhớ lại lời nói của vị nữ tu năm xưa, dường như Chúa đã nói với tôi
vậy, Chúa muốn tôi đón nhận và chấp nhận thập giá mà Chúa trao cho tôi, để tôi
vác theo Ngài. Sau này tôi được biết, vị nữ tu ấy đã từng ra nước ngoài, bà đã
tìm hiểu khá kỹ đối với căn bệnh này, nên mới có lời quả quyết như thế về tôi.
Cho đến hôm
nay, sau 26 năm, y học vẫn chưa tìm ra được cách chữa trị cho dứt khỏi căn bệnh
loạn dưỡng cơ, căn bệnh mà tôi đang cưu mang. Tôi vẫn không thể tự đứng lên và
bước đi bằng đôi chân của chính mình, mọi sinh hoạt hằng ngày phải cần có người
trợ giúp. Thế nhưng trong niềm tin, Chúa đã chữa lành cho tôi và nâng tôi dậy,
dẫn tôi bước đi trong niềm vui và bình an. Tôi vững lòng cậy trông vào tình yêu
bao la của Chúa, và phó thác mọi sự đời mình cho Chúa. Những khả năng, những
việc làm nhỏ bé, các mối tương quan với mọi người trong cuộc sống hằng ngày
giúp tôi nỗ lực sống, và sống với một tấm lòng yêu mến. Tôi tin rằng Chúa đang
đồng hành, bổ sức cho tôi, Ngài dẫn tôi đến vị trí tốt lành mà Ngài đã định sẵn
cho tôi, như lời Ngài đã phán:” Ơn của Thầy đã đủ cho con, vì sức mạnh của Thầy
được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối “( 2 Cr 12, 9 ) .
Lạy Chúa, xin
cho con biết tận dụng hết khả năng Chúa ban để sinh lợi thêm cho bản thân và
cho anh chị em của con. Nguyện xin Chúa ban cho những việc con làm, những ước
nguyện tốt lành mà con đang ấp ủ, sẽ là hành trang giúp con chuẩn bị sẵn sàng
để khi Chúa đến “tính sổ” nén bạc Chúa trao cho con, thì con sẽ được Chúa khen
là người đầy tớ trung thành, và được
Chúa thưởng ban cho vào hưởng niềm vui hạnh phúc trong nhà Chúa . Amen
Phong Cảnh (photo Thiên Phú) |
Thiên Phú
Tác giả gửi cho TMSS
Tác giả gửi cho TMSS
0 Nhận xét