Việt Nam, 39 năm Đảng trị: Một Quốc gia, Hai Quốc dân
Loay hoay tháng Tư lại trở về. Đó
chỉ là lịch, đó chỉ là một cái mốc của thời gian. Nhưng đối với đa số
người Việt chúng ta, nhất là những người gốc miền Nam Việt Nam, hay đã
từng cư ngụ tại miền Nam, tháng Tư là tháng của những kỷ niệm đầy tang
tóc, của một quá khứ hãi hùng, của một cái vết thương không thành sẹo
được. Miền Nam Việt Nam và dân chúng đã thua cuộc, và đã lãnh cái giá
rất đắt của một sự trả thù cho sự lựa chọn một cách sống của mình. Đây
là một cuộc nội chiến, cũng như tất cả những cuộc nội chiến, huynh đệ
tương tàn chỉ tranh chấp trong một cái nhìn, một quan niệm về cuộc sống.
1. Cuộc chiến giữa hai quan niệm chính trị:
Phải, đây là một cuộc đụng độ không đội
trời chung của của hai sinh quan, của hai luồng tư tưởng. Một bên là
cuộc chiến đấu của phe những con tim, của những đạo đức, của những đức
tin vào tâm linh nhân bản, tình tự dân tộc, tình tự gia đình, chống bọn
phe của những người bị một lý thuyết mỵ dân, lường gạt, hứa một thiên
đàng không bao giờ có, hứa những của cải, những ruộng vườn không bao giờ
cho, hoàn toàn cộng sản hóa, những người đang tâm nhận làm thầy những
ông râu xồm ngoại bang với những lý thuyết vô thần, vô đạo, mơ tạo một
thế giới lấy người thay máy móc, lấy con người làm công cụ sản xuất, lấy
nhu cầu xác thịt làm cứu cánh phục vụ cho một tổ chức cầm quyền quốc
tế. Đảng Cộng sản được một tổ chức như một tôn giáo, để thay thế tôn
giáo, thay đạo đức tâm linh bằng những bổn phận ngụy danh như cách mạng,
nhân dân, thay thần quyền bằng đảng quyền. Những Các Mác, những Lê Nin
dùng những lời sấm giảng như những Ma-thi-ơ, Giăng, Mác hay Luca… Xì Ta
lin thì khácchi Phao lồ… Đảng Cộng sản quốc tế tổ chức rập khuôn theo tổ
chức Giáo hội Thiên Chúa Giáo La mã, với Điện Cẩm Linh tương tự Điện
Vatican. Khi có những tư tưởng Mao ít hay Titô ít bất đồng với Cẩm Linh
thì như trong Giáo hội Thiên Chúa Giáo cũng có những dòng tư tưởng bất
đồng tương tự. Tư tưởng con người, với sức tiến hóa, với sức phát triển
của khoa học, mọi lý thuyết đều phải biết biến cải để hòa hợp với thời
đại. Phật Giáo Tây Tạng cũng nhiều phái, Mũ Vàng, Mũ Đỏ,… Phật Giáo cũng
phải chia Tiểu Thừa Đại Thừa, Thiên Chúa Giáo cũng nào chính thống, nào
Copte, nào Roma, cùng Tin lành… Nhưng với Cộng sản tất cả phải về một
mối. Cộng sản không chấp nhận những tư tưởng khác: Đệ tam đã tiêu diệt
các bạn đồng hành đệ tứ chỉ vì bất đồng quan điểm, với Cộng sản không
thể có đối thoại, không thể có tranh chấp, tranh cãi dân chủ… Chẳng
những ở Nga, ở Tàu mà còn cả ở Việt Nam. Hồ Chí Minh và đệ tử nhân danh
chủ nghĩa Cộng sản Đệ tam đã đưa đất nước vào 30 năm chinh chiến chỉ để
áp dụng chủ nghĩa Cộng sản thôi! Chống Pháp dành Độc Lập chỉ là một cái
cớ, Những bánh vẽ như Độc Lập, Tự Do, Hạnh Phúc chỉ là những từ ngữ
trống không, vô nghĩa.
2. 69 năm sau (1945-2014):
Độc Lập? Việt Nam đang
bị Hán Hóa, Hoàng Sa Trường Sa hai quần đảo cách bờ dưới 200 hải lý
không còn thuộc đất nước nữa, chưa kể trên đất liền từng hàng ngàn mẫu
đất rừng nay đã bán đứt cho Tàu trồng cây hay khai thác mỏ. Từng mẫu đất
trồng cây kỹ nghệ đã giao cho Tàu để đào xới khai thác mỏ Bô Xít hay
khoáng sản.
Tự Do? Mỗi cử chỉ hành
động ngoại giao đều phải qua Tàu hỏi ý kiến, ấy là chính phủ. Còn người
dân? Chỉ trích bị đi tù, biểu tình đòi Tàu trả đảo bị đàn áp đánh đập,
hàng chục tờ báo không có một tờ báo tư…
Hạnh Phúc? Ai sống hạnh
phúc? Thành phần cán bộ, đảng viên… thế giới của kẻ cầm quyền, của một
nomenklatura. Sài Gòn, Hà Nội nhan nhản em bé bán vé số, chị bán hàng
rong, cảnh những hàng người chuyên nghề cửu vạn, cu li sắp hàng buổi
sáng chờ người thuê vẫn còn như thời Pháp thuộc.
Chiến tranh giải phóng?
Giải phóng gì? Giải phóng ai? Khi Vua Bảo Đại đã hai lần lấy lại Độc
lập, Hồ Chí Minh vẫn tiếp tục đánh, không chấp nhận chính phủ Bảo Đại;
lần đầu năm 45 khi Nhật đánh Pháp giao trả Việt Nam lại, và lần thứ hai
năm 1949 khi Pháp trả Độc lập vĩnh viễn cho Việt Nam. Cuộc chiến tranh
do Hồ Chí Minh xúi dục là một cuộc xâm chiếm, chiến tranh xâm lược nầy
đã nướng hai thế hệ thanh niên thanh nữ Việt Nam, cuộc chiến Bắc Nam đã
buộc thanh niên nam nữ miền Bắc vượt Trường Sơn chết cho xâm chiếm, buộc
thanh niên nam nữ miền Nam chết cho tự vệ; và chẳng chốc biến hai miền
thành hai nước khác nhau, với hai nguồn tư tưởng khác nhau, với hai nền
văn hóa khác nhau :
Một bên phóng khoán, dân tộc, nhân bản
đặt con người làm trọng tâm, đặt đất nước và lịch sử đất nước làm căn
bản, lấy tâm linh tôn giáo làm đạo đức, lấy tình thương lân bang láng
giềng, anh em gia đình làm lễ nghĩa, ra đường biết thưa vâng, về nhà
biết thưa gởi, khi nhận biết cám ơn, khi đưa biết xin phép.
Còn một bên, không tình không nghĩa, tất
cả quan hệ chỉ là tranh chấp, lấy lường gạt làm nền tảng, lấy cướp đoạt
làm khí cụ, bé xin, lớn ban, thấp cổ xưng con, lớn mình xưng ông, ra
đường chen lấn, về nhà nói trổng nói ngang, chữ thưa không còn, chữ cám
ơn không có, quan trên xài của công, cấp dưới xài của cắp. Ra đường thấy
hàng đẹp thì chôm, vào nhà thấy hàng ngon thì đớp.
Trong hai mươi năm mặc dù chiến tranh,
mặc dù bị quấy phá, mặc dù nội bị công ngoại bị kích, nhưng với chế độ
Cộng hòa của miền Nam, nền kinh tế Việt Nam Cộng hòa vẫn phát triển
mạnh, dân trí người công dân Việt Nam Cộng hòa vẫn đàng hoàng, dân tình
người Việt miền Nam vẫn tử tế… Ngày ba mươi tháng tư 1975 đến, trên toàn
đất nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, tuy từ nay đã hết chiến
tranh, tuy từ nay người dân hết chạy nạn, nhưng khi kiểm điểm lại, ba
mươi chín năm sau, nền kinh tế vẫn èo uột, rối loạn, cuộc sống người dân
Việt chụp giựt, quan trên bằng giả, cấp dưới bằng chôm, ra đường hàng
dởm, vào nhà hàng dơ… Biên giới mất đất, bị Trung Cộng lấn dần, Biển
Đông mất đảo, Hoàng Sa, Trường Sa nay thuộc Huyện Tam Sa do Trung Cộng
quản nhiệm. Núi cao do Tàu quản, khai thác Bô Xít, tàn phá môi trường,
biển sâu do Tàu chiếm, cấm ngư phủ ta đánh cá xa bờ… Công trường xây
dựng giao cả cho Tàu, công ty thương mãi giao luôn cho Chệt, còn dân
Việt ta, cam phận nghèo hèn, bán buôn quan gánh, thuốc lá bán lẻ, thuốc
tây bán viên, ăn uống vỉa hè, sống sinh đường hẻm…
3. Tại sao phải vấn nạn như vậy?:
Cũng chỉ lựa sai con đường. Đem một học
thuyết phá hoại của ngoại bang nhập cảng vào nhà. Một học thuyết bắt đầu
bằng một cuộc sang đoạt cướp của, xóa bỏ cương thường, vứt bỏ đạo lý,
dẹp xóa tâm linh. Năm 1917, Đảng Cộng sản Nga đã cướp chánh quyền, sát
hại cả gia đình Nga Hoàng Nicolas Đệ Nhị, tàn sát toàn bộ giòng họ
Romanov, các giai cấp quý tộc, địa chủ, doanh thương Nga để lập một nhà
cầm quyền độc tài chuyên chính vô sản. Lénine, và tiếp theo Staline đã
phải giết, tàn sát, bắt giam, đày đọa hàng chục ngàn thường dân Nga vô
tội, giết và bỏ tù các nhà trí thức, các kẻ viết văn. Những trại giam,
những goulag mọc đầy toàn nước Nga. Dưới danh nghĩa Liên bang Sô Viết,
Nga đã Nga hóa cả chục dân tộc khác nhau, cùng chủng tộc Slave như
Belarus, hay khác chủng tộc, như Ukraine hay Georgie, cùng gia đình ngôn
ngữ hay khác gia đình ngôn ngữ cũng mặc, thậm chí cả các quốc gia và
dân tộc hồi giáo nói ngôn ngữ Thổ Nhĩ Kỳ nằm dọc con đường Tơ lụa xưa
kia, từ Kazhastan đến Kirghistan đến tận biên giới Tàu và Thái Bình
Dương.
Và Hồ Chí Minh và Việt Nam?
Cũng vậy, Cộng sản Quốc tế Komintern sai Hồ Chí Minh cùng các đồ đệ
tiếp nhiệm vụ nhuộm đỏ thế giới, không ngại ngùng làm tai sai, phản dân
tộc, đi tiếp con đường chinh phục thế giới, đem màu Sô Viết nhuộm toàn
Đông dương thuộc Pháp.Điển hình không chối cãi được là trong một thời
gian dài, trên bức tường các đại sảnh đường của nhà cầm quyền đỏ Hà Nội,
đệ tử và lâu la Đảng Cộng sản Đông dương và Việt Nam đều họp hành sinh
hoạt chánh trí dưới hình ảnh của ba ông râu xồm cộng sản ngoại bang tây
phương Cạc Mác Lê Nin và Xì ta lin! Khi đã chấp nhận và đưa vào văn hóa
Việt Nam một bài thơ khóc Xì ta lin của tay tổ tuyên truyền trưởng ban
Văn hóa Việt Nam Cộng sản Tố Hữu là đã mặc nhiên xóa bỏ văn hóa gia đình
Việt Nam rồi! Khi đặt tình thương một tên lãnh tụ một Đảng ngoại bang
trên tình thương cha mẹ trên tình thương con mình (thương cha mẹ con
thương một, thương ông thương mười!) thì xin miễn bàn, và hết ý kiến!
Ngày nay, với những vướng víu, sai trái như vậy, Tố Hữu vẫn có tên
đường. Vua Gia Long có công thống nhất dựng nước mở mang bờ cõi về phía
Nam không có tên đường. Ôi tháng tư lần thứ 39, đất nước Việt Nam đang
tiếp tục đi vào ngõ cụt !
4. Apocalypse-Hồ Chí Minh :
Hôm qua, đài Truyền hình 2 Pháp
cho chiếu đoạn 3 của tập phim Apocalyse kỷ niệm 100 Thế chiến thứ Nhất.
Thật kinh hoàng, cuộc chiến 1914-1918 được đặt tên là Cuộc Đại Chiến La
Grande Guerre. Được đặt tên như vậy là lần đầu tiên trong lịch sử âu
châu và thế giới có một cuộc chiến với nhiều quốc gia tham gia như vậy.
Ngoài hai đồng minh Đức-Phổ/Áo-Hung phía đông chống hai cường quốc Pháp
Anh, hai đế quốc phía tây âu châu với sự góp mặt của các thuộc địa, Anh
với Ấn Độ, Úc, Tân tây Lan, Nam Phi, Canada…, Pháp với các thuộc địa Bắc
Phi, Tây Phi hay Đông dương, lại thêm có Nga, Ý, Thổ Nhĩ Kỳ, Nhật Bản.
Mặt trận trải dài hàng ngày cây số, thoạt đầu lưu động, sau đó, đào hào
lập chiến lũy ngó nhau và hằng ngày nướng mỗi bên hằng trăm binh sĩ
(Pháp trung bình 900 mỗi ngày, khi có các lần xung phong át xô). Lần đầu
tiên, đại bác được sử dụng tối đa, đại bác Grande Bertha 400 ly bắn
trên trăm dặm, không chiến cũng được biết tới với những anh hùng nổi
tiếng như Hầu tước Đỏ-Le Baron Rouge, với 80 chiến công Hầu tước Đại Úy
Phi công Manfred Von Richthofen với chiếc khu trục ba cánh Fokker sơn
mầu đỏ và hai khẩu đại liên. Không chiến thời ấy, các phi công như những
hiệp sĩ thời xưa, một mình một ngựa, xông vào địch vừa lái vừa nhào lộn
tránh đạn vừa bắn để hạ địch thủ. Ngày 21 tháng tư năm 1918, Hầu tước
Đỏ vì quá ham rượt địch bay quá thấp nên lãnh đạn do các binh sĩ Úc bắn
từ phía dưới. Anh đáp được máy bay, chỉ nói được một chữ « Kaput-xong
đời rồi ! » với anh trung sĩ y tá người Úc Ted Smout trước khi tắt thở.
Quân sĩ lực lượng Úc châu rất anh hùng trân trọng làm lễ quân táng tay
hiệp sĩ phi công người Phổ nầy. Sáu Đại úy phi công mang quan tài đi
trước giàn lính chào, một loạt súng bắn chỉ thiên tiển chưn người anh
hùng quá cố. Mộ của vị phi công Hầu tước Đỏ được ai đó ghi dòng chữ « : À
notre ennemi vaillant et digne –Tặng người địch thủ can trường và xứng
đáng. ».
Kể chuyện người, lại nghĩ đến ta:
Càng khen lòng hào hiệp người phương
tây, càng khóc cho lòng ty tiện tiểu nhân của người Cộng sản phương đông
mình. Hãy so sánh chuyện vừa kể trên, với cảnh giật sập Tượng Thương
tiếc của Nghĩa trang Quân đội Việt Nam Cộng hòa. Hay những cảnh hôi của
tài sản toàn dân Nam Việt sau ngày thắng trận của quân đội cộng sản Bắc
Việt; hãy nhớ lại những cảnh phe Bắc Việt thắng cuộc chẳng những làm
nhục các địch thủ Nam Việt thua cuộc, mà còn đày đọa gia đình vợ con
đồng bào miền Nam, mà còn trả thù cả đến những địch thủ đã đền xong nợ
nước, chả biết đạo lý, chả biết thế nào là nghĩa tử nghĩa tận: từ những
nghĩa trang, đến những góa phụ những con côi dòng dõi gia đình phe miền
Nam gọi với một tôi danh mạ lỵ là « ngụy » cũng bị mang tội danh ấy như
một bảng án lý lịch, bị đuổi nhà, tịch thu tài sản, bị mất chỗ làm, bị
không được đi học , bị cấm nầy, cấm nọ…
Và đến cả ngày nay, sau 39 năm, hận thù
vẫn còn đó, tội danh ấy vẫn còn, cả miền Nam vẫn là đất Ngụy bị chiếm,
con em dân ngụy vẫn là một thứ phó dân.
Nước Việt Nam được gọi là thống nhứt, là một,với một quốc gia lấy tên là Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, nhưng trong nước vẫn là hai thế giới của hai quốc dân, hai loại người Việt: 1/ thế giới của phe nhà cầm quyền, đảng
viên hay thân thuộc đảng viên Đảng Cộng sản, cùng với công dân là những
người gốc miền Bắc gốc gia đình có công với cuộc chiến xâm lược, loại
ấy là công dân, công nhân viên cao cấp, quân nhân, công an, hành chánh
phủ huyện.. và 2/ thế giới của thứ dân, phó dân, của dân Ngụy của nước
Ngụy Nam Việt đất đang bị chiếm.. của anh thợ, của chị bán hàng rong,
của anh đạp xích lô, của em bé bán thuốc lá mía ghim…
Chúng ta đừng bao giờ quên tuyên truyền
Cộng sản Bắc Việt lúc thời chiến tranh xâm lược là đi vào Nam đánh Mỹ
Ngụy, chứ có bao giờ Bắc Việt gọi chúng ta người miền Nam là người Việt
đâu? Trong lúc ấy dân chúng miền Nam gọi dân quân Bắc Việt là Việt Cộng
(người Việt Cộng sản). Chúng ta lúc nào cũng vẫn nhận họ là người Việt,
nhưng họ không nhận chúng ta là người Việt! Sau đây là một thí dụ điển
hình cho sự đối xử sai biệt ấy:
Cùng tù nhân chống đối Nhà nước Cộng
sản, Cù Huy Hà Vũ được Nhà nước Cộng sản Việt Nam chiếu cố lấy tiền nhân
dân Việt Nam cho đi Mỹ chữa bệnh mập, máu cao sau 3 năm nhốt – ở tù mà
mập béo quả thật sướng hơn ở tù bên xứ Tây của tui nữa, hèn chi ngày nay
dân Việt Nam trong nước nhiều người đấu tranh chống Tàu, đòi đân chủ để
được đi tù và may còn ra được xuất ngoại và được Mỹ rước vào nuôi và
cấp dưỡng – (tội nghiệp thay cho người tù! nhân đạo thay người cầm
quyền!) – nhưng Nguyễn Hữu Cầu, gốc là phe ta miền Nam, là cựu quân
ngụy, tù 35 năm, bệnh gần chết, gầy ốm tong teo vì thiếu ăn, bệnh nặng
mới được thả, mà cũng chẳng được gởi đi Mỹ chữa bệnh. Cũng cùng một tội,
chống thiên tử, chống quan Thừa tướng, Cù Huy Hà Vũ, là công dân dám
kiện quan Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Hữu Cầu chỉ vì dân ngụy nên
chỉ dám chỉ trích «chửi» thôi – cũng ông Nguyễn Tấn Dũng. Nhưng Cù Huy
Hà Vũ đã là công dân hạng cao cấp lại còn là người có « nghề », lắm
nghề: nào là Luật sư, nào là công tử đỏ, giai cấp quyền quý, nên nguy
hiểm bội phần, còn Nguyễn Hữu Cầu, trên răng dưới dế, chỉ là thằng ngụy
thôi, chỉ là thằng thua trận, bực mình, thất chí, anh hùng một tý chưởi
« đổng » cho đã cái đầu, cho thông cái trí, hai bàn tay trắng, kiếm ăn
không đủ, huống chi lật đổ quan Thừa tướng, lật đổ nhà cầm quyền! Vậy
mà: hai nhân vật, hai chế độ đối xử, hai cách hành xử! Ôi tháng tư đen
tối! Đánh dấu từ đấy những điển hình của tình trạng pháp lý Việt Nam.
Apocalyse-Hồ Chí Minh! Khủng khiếp! Có thua chi apocalypse Hitler, có
thua chi apocalypse Đại Thế Chiến 1. Hai cái kia cho cả nhân loại, còn
Hồ Chí Minh là đại họa chỉ giáng vào đầu dân tộc Việt Nam.
Khúc Khải Huyền khủng khiếp nầy chỉ chấm dứt khi vấn nạn Cộng sản Việt Nam không còn nữa !
Apocalypse Đại Thế chiến chỉ vỏn vẹn
trên dưới 4 năm 1914-1918 ; Apocalypse Hitler đại họa Đen chỉ từ 1938
đến 1945 ; Apocalypse Đỏ đại nạn Cộng sản Quốc tế gần 100 năm rồi (1917 –
2014) ngày nay vẫn chưa dứt, với cái đuôi Poutin và họa Đại Nga, với
cái đuôi Trung Cộng và họa Đại Hán, với cái đuôi Triều tiên và cái họa
do gia đình họ Kim.
Và riêng về Việt Nam ta Đại Nạn Cộng sản
do Hồ Chí Minh mang đến, ngày nay vẫn chưa dứt! Và ngày mai? Với Trung
Cộng hung hãn, với Việt Cộng yếu hèn, họa mất nước chắc cũng gần kề …
Hết kỳ 1
0 Nhận xét