BL của nhà văn Nguyễn Quang Lập: Tất nhiên bài văn của cô bé Nguyễn Thị Hậu là hay rồi. Những bài văn hay
như thế tuy hiếm vẫn có thể tìm thấy, thậm chí có bài còn hay hơn.
Nhưng lời phê của cô giáo Phan Thanh Vân thì cực hiếm, thời buổi suy
thoái này để tìm một cô giáo nói với học trò: "Em đã cho cô một bài học
làm người" thật như đáy bể mò kim. May thay đời vẫn còn có những cô giáo
như thế.
Đề bài: “Em hãy phát biểu cảm nghĩ về một người thân yêu nhất”
Bài làm:
Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người
đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn
nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu
trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn
bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa
thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.
Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác.
Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung
sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã
phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn
đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây,
khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.
Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi
thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng
người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má
cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy,
bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một
người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.
Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia
đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật,
ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên
những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố
gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.
Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc
mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm.
Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất
khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa,
đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.
Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè
nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả
tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng
đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và
hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu
thương, chịu khó như vậy.
Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng
như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn
khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng,
tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau
hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó
vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết
mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm
tất cả, bố hãy nói cho con được không?
Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi
chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết
kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh
cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở
tôi nhiều lắm.
Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho
tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành
người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất
giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi
lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.
Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách
sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng
mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…
Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ
làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố
và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết
ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là
con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc.
Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi
theo.
Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi
giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi
cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố
còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho
nó bao giờ cũng xanh tươi.
Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước
vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình
một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa
hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che,
chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.
Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú
mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế,
trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ
nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn
tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để
có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.
Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả
gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại
bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố
đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp
ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố
đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.
Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình
không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố
đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày,
chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người
xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình,
tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người
yêu thương nhất của chúng ta.
Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ
không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy
yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính
trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi.
Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình
cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của
mình.
NGUYỄN THỊ HẬU
(Lớp 10A2, Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng, TP Vinh, Nghệ An
Lời phê của cô giáo Phan Thị Thanh Vân:
“Em là một người con ngoan, bài viết của em đã làm cho cô rất xúc động.
Điều đáng quý nhất của em là tình cảm chân thực và em có một trái tim nhân hậu, em đã cho cô một bài học làm người.
Mong rằng đây không chỉ là trang văn mà còn là sự hành xử của em trong cuộc đời”.
0 Nhận xét