Theo gxdaminh
4. Tìm ý nghĩa cuộc đời trong những việc bình thường
Tin Mừng Lc 2, 51-52 : Đức Giêsu còn sống ẩn dật tại Na-da-rét
Sau
đó, Người đi xuống cùng với cha mẹ, trở về Na-da-rét và hằng vâng phục
các ngài. Riêng mẹ Người thì hằng ghi nhớ tất cả những điều ấy trong
lòng. Còn Đức Giêsu ngày càng thêm khôn ngoan, thêm cao lớn và thêm ân
nghĩa đối với Thiên Chúa và người ta.
Suy niệm
Ai
lại chẳng muốn khẳng định mình, đó là một nhu cầu chân thật của kiếp
người. Với con người, việc được sinh ra là người, điều đó chưa đủ; con
người cần phải sống cho ra người, cần phải làm người cho thật đáng với
kiếp người của mình. Do vậy mà con người vẫn cứ phải loay hoay mãi, xoay
xở mãi, nỗ lực mãi, vươn lên mãi...
Phải
sống cho trọn vẹn kiếp người ! Cho nên người ta phải ăn, phải học, phải
làm, phải sống, phải hoàn thành trách nhiệm, phải có chí vươn lên ...
Thế nhưng, những cái “phải” ấy vô tình làm cho cho nhiều người nghĩ rằng
bản thân mình phải đặc biệt, vị thế của mình phải cao cả, cuộc đời của
mình phải “lưu danh muôn thuở”, tài năng và vẻ đẹp của mình phải làm cho
người khác nuốt nước bọt thèm khát ... Và thế là bao nhiêu trò ganh đua
hèn mạt, bao nhiêu niềm tự ái nhỏ nhen, bao nhiêu tính kiêu căng bùng
phát trong tâm hồn con người. Rồi xã hội tạo nên một lô bậc thang giá
trị để kính nể những người làm lớn, những người tài giỏi, những người có
sắc đẹp “chim sa cá lặn”; đồng thời cũng khinh thường, đánh giá thấp
những người bình dị tầm thường.
Ôi hành trình làm người sao mà khó khăn và gian nan đến thế ! Nhưng còn có con đường nào khác không ?
Thưa
có ! Mái ấm Nagiarét là một nơi bình dị tầm thường nhất, nhưng chính
tại mái ấm Nagiarét, những con người tuyệt diệu nhất đang sống cuộc đời
thật của mình. Ăn uống, ngủ nghỉ, làm việc, trò chuyện, phụ giúp nhau
trong công việc... những chuyện ấy được chiếu dọi trong ánh sáng của mái
ấm Nagiarét, trở nên lóng lánh và huyền nhiệm biết bao, vì nơi ấy Đức
Giêsu lớn lên trong đời sống con người, đầy khôn ngoan và ân nghĩa cùng
Thiên Chúa :
“Còn hài nhi ngày càng lớn lên, thêm vững mạnh, đầy khôn ngoan, và hằng được ân nghĩa cùng Thiên Chúa” (Lc 2, 40).
Đời
sống con người được kết dệt nên từ những sợi vải bình thường, từ những
công việc quen thuộc... và chính trong những chuyện lặt vặt quen thuộc
ấy con người được nuôi dưỡng, được lớn lên, và được sống làm người trong
tình liên đới thân thương. Nhiều người đã tưởng những chuyện đời thường
như thế làm phai lạt đi chí lớn của con người; nhiều người đã tưởng
rằng những ràng buộc của đời sống gia đình vào những chuyện lặt vặt làm
cho con người trở nên tầm thường. Thế nhưng, đằng sau mọi công trình vĩ
đại luôn có bóng dáng những con người âm thầm phục vụ, chu toàn trách
nhiệm thường nhật của mình; và một con người vĩ đại hay một công trình
lớn lao mà không trân trọng, không tri ân và không làm sáng lên được
những cái bình thường ấy lại luôn có nguy cơ là những “đồ giả”, những
con người vĩ đại giả tạo.
Con
Một Thiên Chúa đã từng sống một cuộc đời âm thầm, ẩn dật bình thường;
điều ấy cho thấy chính cuộc đời ẩn dật bình thường thật ra không phải là
chuyện tầm thường mà là chuyện thật của kiếp nhân sinh. Nét cao cả của
bản thân, của kiếp người đâu phải chỉ hệ tại những việc lớn lao được mọi
người kính nể; cái “lớn lao chân thật” lại thường ẩn mình dưới những
điều quen thuôc và bình dị nhất. Hết mình với những chuyện quen thuộc
của cuộc sống; tận tuỵ với những trách nhiệm bình thường, trung tín
trong từng công việc nhỏ, dám dùng trọn tất cả năng lực của mình để chu
toàn các nghĩa vụ của đời sống thường nhật, ... những điều ấy lại chẳng
phải là nét cao cả của kiếp người sao ?
“Người đi xuống cùng cha mẹ, trở về Nagiarét và hằng vâng phục các ngài” (Lc 2, 51)
Chúng
ta thấy Martin đã chẳng bao giờ nỗ lực để leo lên các bậc thang xã hội,
để vênh mặt với cuộc đời. Cuộc đời của ngài như thể cứ chìm dần vào
những vị thế bình thường, ẩn khuất trong những chuyện quá quen thuộc của
cuộc sống hằng ngày. Ngài sống một cuộc đời bình thường, luôn luôn vẫn
bình thường như cuộc sống thường nhật, “một ngày như mọi ngày”. Tuy
nhiên, chính trong khi không bận tâm tìm cách nâng cao đời mình, cuộc
đời Martin được dành trọn cho tình yêu thương đối với những người nghèo
đói khổ đau; và tất cả những ý nghĩa lớn lao của cuộc đời bác ái đã tìm
thấy nơi cuộc đời bình thường ấy một mảnh đất mầu mỡ để trổ sinh hoa
trái.
Martin
đã xin vào tu viện như một người lao công, cậu chăm chỉ làm những công
việc tầm thường nhất, vất vả nhất trong nhà dòng; cậu khấn dòng để trở
thành một tu sĩ, nhưng là một tu sĩ tầm thường nhất trong cộng đoàn.
Martin đã tìm thấy ý nghĩa cuộc đời mình và hoàn thành sứ mạng cao cả
của mình trong những vị thế tầm thường như thế.
Lần
kia, một tu sĩ thấy Martin đang giặt quần áo, mới nói đùa rằng : Này
thầy Martin, tôi tưởng thầy đáng giúp việc ở Tòa Giám Mục Mễ Tây Cơ hơn
là làm việc tầm thường ở đây. Thầy nghĩ sao ? Mỉm cười, Thầy Martin trả
lời: tôi muốn ở địa vị tiểu tốt trong nhà Dòng còn hơn ở vào vị trí sang
trọng ngoài thế gian !
Lựa
chọn ấy khiến Martin luôn vui tươi trong những công việc tầm thường;
thầy hiểu rằng chu toàn các công việc trong tình yêu Chúa như săn sóc
bệnh nhân, dọn dẹp phòng ngủ, giặt giũ quần áo và nhiều công tác không
tên trong tu viện cũng là một cách làm tông đồ và là một sự chuẩn bị tốt
nhất để Tin Mừng được gieo vãi. Quả thật cuộc đời bình thường nhưng
tràn ngập yêu thương ấy đã trở nên mảnh đất tốt nhất để Tin Mừng được
trổ sinh bông hạt phong phú :
“Có những hạt rơi nhằm đất tốt, nên sinh hoa kết quả : hạt được gấp trăm, hạt được sáu chục, hạt được ba chục” (Mt 13,8)
Quả
thật một cuộc đời âm thầm, bình dị chính là một cuộc đời chìm khuất,
nhưng đó là chìm khuất để ươm mầm cho sự sống thật. Hơn nữa, một đời
sống chìm sâu trong ánh sáng của Chúa; đó lại chính là ươm mầm đời sống
trong mảnh đất ân huệ để trổ sinh bông hạt là ý nghĩa chân chính cho đời
sống con người cách phong phú hơn hết.
Lm Giuse Nguyễn Trọng Viễn OP
(Những trang tin mừng mở ra trên cuộc đời thánh Martinô)
(Những trang tin mừng mở ra trên cuộc đời thánh Martinô)
0 Nhận xét