Hà Ánh Charlie Dương
(Tác giả gửi Blog Hahien)
Cách đây cả nửa thế kỷ, Bố tôi là thầy giáo dạy tiểu học lão
thành rất có uy tín. Rất nhiều phụ huynh học sinh muốn gửi con nhờ Ông
kèm thêm ngoài giờ nhưng hàng năm Ông chỉ nhận vài đứa, mà thường là mấy
đứa con nhà nghèo, vừa nghịch, vừa lười, vừa dốt.
Ông nhận vì bố mẹ chúng cũng từng là học trò của Ông, cùng loại vừa dốt, vừa lười, vừa nghịch.
Trong học bạ của nhóm này, Ông thường bút phê rất gọn “đã dốt, lại
lười” chả như bây giờ cứ phải viết hay để lấy thành tích cho ngành Giáo
dục. Chắc Ông nghĩ “lũ con khá lên hơn bố chúng nó thì càng tốt, không
thì cũng đến thế mà thôi, lại lấy nhau sớm, mở quán bán hàng, chữa xe,
chả bắt đền Ông được”.
Ông không lấy tiền công, bố mẹ chúng thay bằng thỉnh thoảng biếu Ông
gói trà Thái để Ông pha mời khách rồi lại còn gói chia ra cho mấy ông
bạn già mang về khoe lộc của Thầy.
Năm ấy, khi giao con cho Ông, bố một thằng thưa “Ông cứ nện…” rồi gãi
đầu bẽn lẽn “như nện chúng con ngày trước Ông ạ, mấy thằng này chỉ ưa
nặng thôi, xin phép Ông, chiều về con kiểm tra đít, cứ có dấu “lươn” của
Ông là con yên tâm”. Ông không nói gì. Mấy thằng nhóc lấm lét nhìn
nhau, tay sờ mông.
Có hai thằng mới học được mấy hôm, chưa được mấy chữ, mấy roi thì đã
mất hút. Ông nhắn hỏi, bố nó bảo “vậy hả Ông, để con kiểm tra xem, sao
con thấy chiều nào về đít nó cũng có “lươn” Ông ạ”. Truy đến cùng mới
hay, thằng nọ tụt quần thằng kia lấy que vụt vào đít nhau, chịu đau
thành vết, rồi trốn học đi chơi, sướng hơn. Vậy là “đít thật, roi giả”,
tựa như bây giờ là “bằng thật, học giả” của vô số quan chức nhà nước.
Ông hỏi thằng bố “thế ngày trước các anh có vậy không”, bố nó lắc nguây
nguẩy “con đâu dám”, Ông cười “tiến bộ, tiến bộ thật”.
Tiến bộ thật giả gì không biết, nhưng khi Ông mất, đoàn học sinh đến
viếng chỉ thấy có mấy bố con lũ nhóc này đến khóc Ông rất sớm và rất to
thay mặt cho cả bao nhiêu con ngoan, trò giỏi, học rất cao, bay rất xa…
0 Nhận xét