Hà Sĩ Phu
Thời
gian chuẩn bị đại hội Đảng Cộng sản lần thứ 12, nhất là quanh dịp Tết
Ất Mùi là dịp để xã hội phơi bày rất nhiều những bê bối tồi tệ, nhiều
tác giả đã hệ thống lại và tìm nguyên nhân. Thực ra những bê bối ấy vẫn
tiềm ẩn thường trực trong xã hội lâu nay, không có gì mới lạ.
Trước
những quốc nạn tham nhũng, mua quan bán chức, suy thoái đạo đức, du côn
xã hội đen, đàn áp nhân quyền và dân quyền, hèn với giặc ác với dân,
những lễ hội phản văn hóa, những “quốc sư, quốc phụ” tự phơi bày những
điều tồi tệ… người ta thường bào chữa bằng ngụy biện rằng những hiện
tượng xấu xa ấy nước nào chẳng có, thế là hòa cả làng chăng?
Đúng là không ở đâu có một xã hội lý tưởng, ở đâu cũng có tốt xấu xen kẽ, nhưng nếu xã hội xây dựng được một “thang giá trị”
tử tế để phân định tốt xấu, có sức mạnh của chính quyền và dư luận xã
hội đủ hiệu lực để diệt ác khuyến thiện thì xã hội sẽ ổn định và tốt dần
lên.
Nhưng nếu những nạn tiêu cực tiếp diễn triền miên một cách có hệ thống, mặt xấu vẫn “ổn định”, ngày một trầm trọng thêm, mọi biện pháp tỏ ra bất lực, đặc biệt là hiện tượng “lộn ngược giá trị”, những “giá trị đỉnh cao” của chế độ thực chất chỉ tiêu biểu cho những điều thấp kém nhất (như những tư liệu phơi bày về ông “quốc phụ” họ Nông và “quốc sư anh hùng” họ Vũ vừa qua) thì căn nguyên bất thường ắt phải nằm sâu trong nền tảng gốc rễ bất hợp lý của chế độ. Với thể chế Cộng sản, nguyên nhân “lộn ngược giá trị” ấy đâu có khó gì mà chẳng nhận ra?.
Trở
lại cội nguồn, chủ nghĩa Cộng sản quốc tế có thể ra đời và bành trướng
được suốt một thế kỷ trước khi tan rã là dựa trên cơn cuồng nộ và khát
vọng tự do của số đông bị áp bức bất công khi nền văn minh Tư bản bắt
đầu tăng tốc chưa được chế ngự. Song những người khởi xướng con đường
Cộng sản đã xác định nhầm nguyên nhân của áp bức bất công, từ đó dẫn đến
những giải pháp ngược, hoàn toàn ngược và hoàn toàn ảo
tưởng. Ở những quốc gia mà chủ nghĩa “độc quyền làm ngược” ấy thống trị,
xã hội bị lộn ngược, con người bị lộn trái để tất cả những mặt trái của
nó nghênh ngang phô diễn và làm chủ xã hội.
1/ Lộn ngược xã hội do vĩ cuồng trong nhận thức.
Đáng
lẽ phải đón nhận sự bùng nổ của sản xuất đại công nghiệp, sự tập trung
đại tư bản, sự bùng nổ của tri thức, khoa học, của tự do cá nhân và sở
hữu, của tự do tư tưởng sáng tạo và ngôn luận…, đáng lẽ phải xây dựng
một nền dân chủ đa nguyên pháp trị gắn với tinh thần “nhà nước phúc lợi”
để dung nạp, chế ngự, điều hòa những tiến bộ văn minh ấy, giúp những
giá trị ấy được phát huy để nâng xã hội lên thì trào lưu Cộng sản lại coi tất cả những giá trị tiền phong ấy là kẻ thù phải đạp xuống dưới chân của đám đông cuồng nộ,
để khát vọng của cái Búa cái Liềm được quyền xếp đặt lại nhân loại theo
sự hiểu biết chủ quan của mình! Bậc thang giá trị theo nguyên mẫu Cộng
sản như vậy chính là dựng mô hình “trồng cây chuối” ngược
áp đặt lên xã hội, chà đạp lên tất cả những giá trị tinh thần, và cướp
trắng tất cả những giá trị vật chất đã có trong xã hội. Vô sản đã
lên ngôi chuyên chính thì tất cả những gì là hữu sản, vật chất cũng như
tinh thần, chỉ còn là một bọn hạ đẳng, là đối tượng để Vô sản tha hồ
tước đoạt.
Những lớp Cộng sản đầu tiên đều coi Cách mạng Vô sản tháng Mười Nga là ranh giới phân cách nhân loại, trước đó “Nhân loại chưa thành người”,
chỉ từ đó trở đi mới có “Con người” đích thực (thực ra thì ngược lại,
dưới sự nhào nặn cộng sản Con người bị mất hẳn tính người truyền thống,
chỉ còn là những Công cụ để thực hiện các nghị quyết của đảng Cộng sản,
trong đó đảng viên là Công cụ loại 1, quần chúng là Công cụ loại 2).
Trong trạng thái vĩ cuồng ấy, ngọn cờ Búa Liềm chẳng cần kế thừa nền văn
minh của cái nhân loại mà họ cho là “chưa thành người”, nên đã cả gan
tuyên bố “cách mạng Vô sản đoạn tuyệt một cách triệt để nhất với các giá trị truyền thống”.
Kết quả là nhân tính bị thay bằng “phi nhân tính”, và toàn xã hội như
một con người lộn ngược, đầu chúc xuống đất để mơ thiên đường.
Có hiểu điều căn nguyên ấy mới giải thích được vì sao lại có chủ trương “Trí phú địa hào, đào tận gốc trốc tận rễ”,
mới hiểu vì sao những cử nhân tú tài Triều Nguyễn phải đốt hết sách vở,
đem câu đối bào đi làm chuồng lợn cầu ao để xóa nguồn gốc trí thức của
mình, mới hiểu vì sao những trí thức cũ khi được kết nạp đảng đã tuyên
bố “rất vinh dự được đầu hàng giai cấp cần lao”, mới hiểu vì sao họ đẻ ra “chỉ thị Z30, cứ gia đình nào có nhà 2 tầng trở lên là mặc nhiên tịch thu tài sản”…
Trào
lưu Cộng sản dấy lên từ ranh giới nghèo khổ và dốt nát nên càng nghèo
càng dốt càng được nâng lên cao, vượt cao trên ranh giới của sự nghèo và
dốt một chút là phải dập xuống, nên sinh ra những kẻ cơ hội tự “bôi
đẹp” cho mình rằng gia đình đã 3 đời làm mõ làng hoặc 3 đời chuyên gánh
nước thuê để được đứng trong hàng ngũ cốt cán. Xã hội cộng sản xếp nhân phẩm lộn ngược như người “trồng cây chuối”, nếu nhân loại là dương bản thì nó là âm bản,
như thật và giả đối xứng ngược nhau qua mặt nước ao hồ, mọi quy luật
của thế giới thông thường đưa vào đây sẽ gây hiệu quả ngược lại hết.
2/ Tiếp tục lộn ngược xã hội để bảo vệ lợi quyền.
Một
xã hội lộn ngược giá trị tự nhiên như vậy đương nhiên không thể kéo dài
sự sống nếu không gắn bó trở lại với thế giới thông thường, khi ấy những phi lý sẽ lộ diện và tự nhiên buộc phải thay đổi,
nhưng một số phi lý cơ bản vẫn cứ được bảo tồn, vì quá trình phi lý
trước đó đã tạo ra một “lực lượng vật chất”, lực lượng vật chất này
chống lại sự thay đổi, vì nếu thay đổi hẳn thì họ sẽ mất lợi quyền đã
cướp được. Quá trình vận hành phi lý tuy đã gây thiệt hại cho
toàn xã hội nhưng ngược lại nó đã đem lại thành quả “đại thắng lợi” cho
một thế lực cầm quyền, đó là một thiểu số chóp bu trong đảng Cộng sản.
Thế lực này thừa biết tương lai sẽ thuộc về chân lý phổ quát của nhân
loại, gian trá sẽ bị lột trần, nên trong khi còn giữ quyền họ đã
nhìn thấy trước nguy cơ nên đã tranh thủ thiết kế thật nhanh những thiết
chế để khóa chặt những mầm mống sẽ gây thay đổi trong tương lai, đó là
những điều luật, những tổ chức dân sự trá hình và các loại kiêu binh.
Cơn ngu dại tập thể, cơn lên đồng tập thể qua đi, đa số đảng viên thường và quần chúng dù mở được mắt, nhưng cũng chậm rồi, “Đồng chí – dao đã nằm ém nhẹm dưới lòng tay và mọi ngả đường đã giăng cạm bẫy!” như câu thơ tả thực của Bùi Minh Quốc! Vâng, mọi nẻo đường đi đến Tự do đều đã có vệ binh khóa chặt. (Đã
đành không có gì tuyệt vọng vì Trời không đóng cửa mãi với ai bao giờ,
nhưng không thể không nhìn nhận một sự thật là cái Thiện đã chậm hơn cái
Ác một nước cờ sinh tử!). Nhân dân đã đẻ và nuôi dưỡng những đứa con
lực lưỡng của mình cho nó lớn lên để bảo vệ mình, chẳng dè nay nó trở
mặt nói thẳng không úp mở “Tao chỉ biết còn Đảng thì còn mình, tao đ… cần biết cái gì khác, thế thôi”. Đảng viên tử tế và dân chúng định XÂY DỰNG luật Mẹ
là Hiến pháp cho “ngon” để tự cứu, cũng là thiện ý muốn thể hiện vai
trò chủ nhân, nhưng ông Đảng trưởng nói thẳng vào mặt cho biết “Hiến pháp chẳng qua cũng là cụ thể hóa các nghị quyết của Đảng”
mà thôi! (Thế mới biết khi đã mất hết quyền thì trước hết ta phải CHỐNG
đã rồi mới có quyền XÂY. “Xây” là vai trò người chủ, nhưng câu tuyên bố
rất “hiền” kia của ông Đảng trưởng thực chất là lời răn đe “các anh hãy
trở về vị trí của những ông chủ hờ, đừng thấy tôi nói dân chủ mà tưởng minh là ông chủ thật là không xong đâu nhé!”).
3/ Vì sao phải sửa tận gốc?
Thói
quen ăn xổi và thích nghi vặt là nhược điểm gần như cố hữu của người
Việt, cả giới cai trị lẫn bị trị. Chỉ cốt sao bỏ tiền bỏ công ít nhất mà
“đạt yêu cầu” (thực ra là yêu cầu biểu kiến thôi), sai đâu sửa đấy,
chắp vá, nên chạm phải những vấn đề đòi hỏi công phu, phải thiết kế lại
từ gốc thì né tránh, trí trá cho qua, bế tắc vẫn còn nguyên hoặc chỉ
biến dạng.
Cả một chế độ mà nền tảng cơ bản mọc
ra từ ngu dốt vô học, vô văn hóa, thực dụng, cướp vội, nhưng chỉ muốn tu
sửa ở trên ngọn nên đến khi thấy cần có học thức thì tạo bằng giả, bỗng
dưng tiến sĩ giả bạt ngàn. Theo thế giới làm kinh tế thị trường, làm
giàu, thì đi tắt thành đại gia bằng cách chiếm đất, bán chữ ký, mua quan
bán chức làm giàu, “dùng ngay chuyên chính vô sản để tích lũy tư bản - HSP”,
cho nên đại gia (hầu hết có gắn với quyền lực) mọc ra như nấm mà sản
xuất vẫn không phát triển (đến mức chưa làm nổi cái đinh ốc hoặc cái vỏ
điện thoại cho đúng tiêu chuẩn). Để tỏ ra tôn vinh truyền thống thì các
lễ hội văn hóa được khôi phục tràn lan, không có cũng nặn ra là có, thực
hiện một cách xô bồ, nhố nhăng, phản văn hóa, thậm chí man rợ…Tóm lại,
từ thang giá trị cây chuối lộn ngược nay ra vẻ trở về thang giá
trị văn minh nhưng không sửa từ gốc thì tất cả đều là giả hiệu: trí thức
rởm, đại gia rởm, lễ hội rởm…
Sự lộn ngược giá trị
xảy ra ngay trong nội bộ ĐCS. Trong 3-4 triệu đảng viên vẫn có những
người tử tế nhưng họ bất lực trong việc quyết định phẩm chất của đảng
mình. Sự tuyển lựa lãnh đạo từ thấp lên cao toàn là những công đoạn “lọc
ngược”, lọc bỏ những yếu tố tốt, lọc lấy cái xấu để tiếp tục đưa lên.
Cứ thế lên trên cùng thì kết quả là gì? Cao nhất là vai Tổng Bí thư, hãy
xem những TBT Nguyễn Văn Linh, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú
Trọng… là kết tinh của những phẩm chất gì thì đủ hiểu kết quả của chuỗi
lọc ngược ngay trong Đảng. Sự sàng lọc giá trị trong toàn xã hội cũng
theo đó mà diễn ra, cuối cùng là “cả một thời đểu cáng đã lên ngôi” (thơ BMQ). Đểu cáng lên ngôi trị vì mọi tinh hoa biến thành “thù địch” hết.
Ăn xổi mãi không được nữa rồi! Xã hội đã mục ruỗng cần được thiết kế lại từ gốc.
Gốc
là từ đâu? Hãy lấy gốc từ năm 1945. Trước 1945 Việt Nam là một nước
phong kiến nông nghiệp lạc hậu, Bắc thuộc hơn 1000 năm, Pháp thuộc 80
năm, chinh chiến liên miên, là một nước chậm tiến so với thế giới. Nhưng
đại chiến thế giới thứ 2 kết thúc là một dấu mốc quyết định. Pháp bị
Nhật đánh bại, Nhật lại bị đồng minh đánh bại. Cơ hội độc lập đã nắm
trong tay, dù bất cứ biến đổi kiểu nào (thậm chí có tạm nằm trong khối
liên hiệp Pháp, liên hiệp Anh Mỹ gì đó chăng nữa) thì trước sau Việt Nam
cũng vẫn độc lập. Tấm gương các nước cùng trình độ trong vùng chứng
minh điều đó.
Nhưng chẳng may, đúng lúc ấy cái
hào quang bánh vẽ tẩm chất độc là Chủ nghĩa Cộng sản đang dịp khoa
trương và mê hoặc, khiến một bộ phận của thế giới u mê thèm khát. Lòng
yêu nước mãnh liệt nhưng thô sơ, cộng với khát vọng đổi đời thiển cận
của dân cày, cộng với một “con số không tròn trĩnh” về giác ngộ Dân chủ
và Chính trị đã giúp cho cái xu thế bánh vẽ sai lầm thắng thế, là đi vào
con đường Cộng sản mà nhân vật Hồ Chí Minh là nhân vật trung tâm. Từ
chỗ rẽ ấy ngày càng đi xa khỏi con đường văn minh phổ quát và dẫn đến
thảm họa mắc kẹt hôm nay. Vậy sửa từ gốc là từ đâu?
3/ Hồ Chí Minh trong thời khắc “bẻ ghi” của Dân tộc.
Từ
tình hình như trên, nhiều ý kiến cho rằng: Thế thì ta làm lại “từ đầu”
là từ khi Hồ Chí Minh cầm quyền, đánh dấu bằng Cách nạng Tháng 8 và Hiến
pháp 1946, từ đó mà đi tiếp, nhưng không (dại dột) đi vào quỹ đạo Cộng
sản nữa, không theo Mác-Lê, chỉ theo “Bác Hồ”, chấp nhận dân chủ đa
nguyên đa đảng, thế là hòa nhập rất ổn thỏa vào văn minh nhân loại, vẹn
cả đôi đường!
Nhưng
hãy xem lại, phương án Thoát Cộng ấy có tương lai không? Quỹ đạo Cộng
sản ở Việt Nam như một tuyến đường sắt đã được “bẻ ghi” tách khỏi con
đường văn minh phổ quát chính là từ 1945. Trên con đường đã bẻ ghi đó,
trưởng tàu là Hồ Chí Minh. Nay trở về năm 1945-46 nhưng vẫn ngồi trên
con tàu HCM thì kết quả quỹ đạo nào có khác chi? ( mặc dù ở chỗ bẻ ghi
đó HCM vẫn đứng khá gần với con đường chung, đương nhiên ). Nói một cách
hình ảnh, trở về điểm rẽ năm 1945-46 nhưng phải chuyển tàu,
chuyển sang con tàu khác - thực sự chạy theo hướng của Dân tộc và Thời
đại, chứ không phải con tàu HCM, thì mới trở về được con đường chung.
Ở
đây cần dừng đôi chút về HCM, vì liên quan đến khúc rẽ quan trọng. Tạm
gác những chuyện về nguồn gốc và phẩm chất cá nhân, dù có thể rất quan
trọng, nhưng trước hết hãy bàn về việc xác định con đường. Điều nực cười
là những người Cộng sản cố bám lấy nhân vật này nhưng một mặt bảo HCM
không phải người Cộng sản, chỉ mượn Cộng sản làm con đường để thực hiện
mục đích Dân tộc của mình, một mặt lại bảo linh hồn của Tư tưởng Hồ Chí
Minh là kết hợp chủ nghĩa Yêu nước với chủ nghĩa Xã hội, nghĩa là muốn phát triển đất nước phải đi theo con đường Cộng sản! HCM chẳng những rành rành là Cộng sản mà còn nằm trong danh sách những tên trùm diệt chủng tàn ác nhất thế kỷ 20 (dailymail.co.uk/home/moslive/article-2091670).
-
HCM chẳng những là CS mà còn là CS gắn chặt với Trung Cộng, khiến cho
nguy cơ Bắc thuộc mới rất khó gỡ ra, dùng hình tượng HCM để mong Thoát
Trung thì thật ngược đời.
- HCM chẳng những là CS như Stalin và Mao mà còn “trên tài” Xít và Mao về khả năng độc tài toàn trị (totalitarianist) vì
độc tài mà không mấy khi phải dùng đến vũ lực lộ liễu như những kẻ độc
tài chuyên chế hay độc tài quyền uy (authoritarianist). Muốn chống Toàn
trị mà đứng dưới cờ một ông “vua toàn trị” thì chỉ cầm chắc phần thua.
-
Viện cớ trong di chúc không nói tới chủ nghĩa Xã hội chứng tỏ HCM không
phải CS thật khó thuyết phục khi chính HCM tự nhận là mình có thể sai
lầm chứ 2 ông Mao và Xít thì không thể sai. Đến phút lâm chung còn lo
cho sự mất đoàn kết giữa 2 đảng CS lớn và mong sẽ gặp các ông trùm CS ở
thế giới bên kia, thật không hổ danh là người CS từ năm 1920 và trung
thành với chủ nghĩa CS cho đến chết.
- Muốn đoàn
kết toàn dân 90 triệu để Thoát Cộng và Thoát Trung mà giương ngọn cờ
HCM thì e thất sách vì “ông cụ” vừa là nhân tố đoàn kết của một số
người, vừa là nhân tố gây chia rẽ, dị ứng cho non nửa dân số, nhất là ở
miền Nam và “khúc ruột ngàn dậm” hải ngoại. (Và coi chừng nhân vật HCM
có thể là “sinh tử phù” mà Trung Cộng còn để dành để cuối cùng sẽ tung
một một chưởng là Việt Nam chết tươi!). Vậy dù có dùng thần tượng HCM
như một kế sách, một mẹo để lôi cuốn hoặc tự vệ thì cũng đầy bất trắc.
Kết luận
Tóm
lại, Cách mạng Vô sản đã làm một cuộc lật ngược, trong đó sự lật ngược
về chính trị và kinh tế là dễ thấy nhưng chưa nguy hại bằng cuộc
lật ngược về văn hóa, làm cho xã hội Việt Nam bị bật gốc, như cây chuối
chổng vó lên trời, để những giá trị cặn bã lên ngôi. Trong thang
giá trị chính thống ngược ấy những nhân tố thức tỉnh tiến bộ muốn đổi
mới khó lòng phát huy, những tấm gương Trần Xuân Bách, Nguyễn Cơ Thạch,
Trần Độ, Võ Văn Kiệt… là những ví dụ.
Nếu trong cuộc Thoát Trung chủ yếu phải thoát về Chính trị thì trong cuộc Thoát Cộng một cách ôn hòa trước hết phải thoát từ Văn hóa, thứ “Văn hóa Vô sản” ngoại nhập. Cái gọi là “Văn hóa Đảng”
vừa mất gốc truyền thống vừa xa lạ với thế giới văn minh nên “chân
không đến đất, cật không đến trời” lửng lơ trôi nổi không điểm tựa, như
một nền Văn hóa bị mất chuẩn, loạng choạng mất điều khiển như vừa qua là
lẽ đương nhiên.
Hãy đảo lại thang giá trị hiện hành, trả lại cho đời những giá trị đích thực, mạnh dạn từ bỏ những giá trị giả! Nhà nước cũng đã bắt đầu nhận thấy điều nguy hiểm và muốn sửa, nhưng vấn đề là phải sửa từ gốc như trên đã phân tích, và phải thật thà.
Tham vọng cũng tốt thôi, nhưng tham vọng phải đi đôi với thực chất, nên xin nói đôi lời về cái sự “Muốn”: Không có thứ hàng hóa gì lại “nhanh, nhiều, tốt, rẻ”, muốn “đi tắt đón đầu” trước hết phải có cái gốc vững chãi. Muốn có giá trị phải trả giá, trả giá cho những lầm lạc khổng lồ không thể không đau! Muốn ôm ghế Cộng sản lại muốn văn minh? Không được đâu, đơn giản là vì không có nước Cộng sản nào lại văn minh cả!
H.S.P. (8/3/2015)
0 Nhận xét