Lương tâm, có một lương tâm
Nhạc sĩ Tuấn Khanh
Trong một vụ án kéo dài suốt nhiều năm, mà nay vẫn còn gây tranh
cãi, đó là trường hợp án oan của ông Nguyễn Thanh Chấn. Trong lần trả
lời báo chí mới đây, ông Phạm Tuấn Chiêm, thẩm phán TAND tối cao trong
vụ xét xử ông Chiêm có tuyên bố rằng “tôi đã không làm gì trái với
lương tâm”.
Ông Chiêm đang trong giai đoạn bị cơ quan điều tra VKSND Tối cao khởi
tố vì vụ án oan sai chấn động cả nước, thậm chí tin tức lan ra cả quốc
tế.
Trong những lời bộc bạch của ông Chiêm, vừa quẩn vừa mạch lạc, người
ta có thể nhìn thấy nhiều thứ từ vụ án này. Một vụ án quái gở năm 2001
biến một người đàn ông lương thiện ở Bắc Giang đột nhiên trở thành kẻ
sát nhân. Ông Nguyễn Thanh Chấn, nạn nhân oan ức của vụ án đã chịu tù 10
năm, bị đánh đập, bức cung và án tử hình luôn lơ lửng trên đầu mình. Cả
gia đình ông tan nát, sụp đổ. Quan trọng hơn là xóm làng của ông Chấn –
những người biết rõ nỗi oan của ông – đã cay đắng với niềm tin rằng
công lý là một điều có thật.
Cuộc sống thật khó lường trong những tíc tắc của định mệnh. Mọi thứ
thật mong manh và đau đớn. Cái tíc tắc của thời khắc ông Chấn bất ngờ
thấy mình bị công an ập đến, còng tay mang đi không khác gì tíc tắc khi
ông dồn hết niềm tin và sức mạnh còn lại của một người đã rã rời, trước
toà kêu oan với thẩm phán rằng ông bị bức cung chứ không hề có tội.
Nhưng rồi tuyệt vọng là điều duy nhất ông Chấn có được, kể từ bị gán
tội cho đến khi ông thẩm phám Phạm Tuấn Chiêm lạnh lùng từ chối tiếp
nhận lời kêu oan của ông trước toà. Mười năm gửi đơn, mười năm kêu oan,
mười năm tủi nhục… chắc rằng hy vọng của ông Chấn và gia đình ông không
còn nhiều, mà mọi hành động chỉ bởi nỗi đau của con người thúc giục muốn
đòi công lý, bản năng con người muốn cưỡng lại số phận mình mà thôi.
Ông Chiêm giải thích ông không quan tâm lời kêu cứu về việc bị bức
cung của ông Chấn trước toà, vì ông tin rằng bọn tội phạm vẫn hay làm
vậy. Và lương tâm của ông vẫn yên ổn. Nhưng vì sao, ông thẩm phán lại
không ưu tiên dùng phán đoán của một người làm luật nhiều năm kinh
nghiệm để giải quyết lời kêu oan đó, thay vì giải quyết bằng giá trị của
một nhà tâm lý học – một lĩnh vực mà ông Chiêm chỉ là người chập chững
trong nghề?
10 năm kêu oan, máu và nước mắt… của ông Nguyễn Thanh Chấn cùng gia
đình, không thể không một lần đến tai ông Chiêm. Vì sao ông lại có thể
lướt qua những số phận người dưới tay mình một cách thản nhiên như vậy?
Vì sao lương tâm chưa bao giờ thúc giục ông giở lại, hoặc đề nghị xét
lại hồ sơ vụ án để tìm hiểu về hiện trạng?
Thật có quá nhiều điều để nói về lương tâm. Nhất là khi thế giới ngày
càng văn minh, người ta có thể bàn về lương tâm với mọi kiểu nguỵ ngôn.
Thế nhưng, tận cùng thì lương tâm, vẫn chỉ có một lương tâm thật sự đủ
cho giá trị con người đúng nghĩa.
Trong Monster của tác giả Naoki Urasawa, khi viên thanh tra Heinrich
Lunge muốn tìm hiểu sự thật về một tội ác, ông chấp nhận mất việc, tự
mình theo đuổi nhân chứng duy nhất là bác sĩ Kenzo Tenma suốt nhiều năm
để cuối cùng tìm ra được mọi đầu mối chính là tội ác của chính quyền của
chính quyền Đông Đức trên con người. Lương tâm của một con người thúc
đẩy khiến thanh tra Lunge không thể dừng lại, ngay khi ông nghĩ mình đã
đúng, mọi hồ sơ ông đọc qua là hoàn chỉnh. Lương tâm của một viên thanh
tra dẫn ông đến trước mặt con người chịu oan ức nhiều năm để nói một lời
xin lỗi, nhìn nhận ông đã sai.
Cùng vì lương tâm, mà trong Les Misérables, viên thanh Javert chấm
dứt săn đuổi tên tù khổ sai Jean Valjean để cuối cùng gieo mình xuống
sông. Nếu có một lương tâm khác, có lẽ Javert đã yên ổn tiếp tục săn
đuổi và phán quyết các vụ án của mình, đổ hết mọi chuyện rằng mình chỉ
là người thừa hành.
John Lennon, linh hồn và lương tâm của nhóm nhạc Beatles cũng từng
nói rằng “Sống thật dễ khi nhắm mắt lại” (Living is easy with eyes
closed). Hãy nhắm mắt lại, bịt chặt tai để không nghe thấy, để giam hãm
con người mình với trái tim mù loà, chúng ta cũng sẽ an lòng vì đã không
làm gì trái với lương tâm của mình cả.
Cũng may là ông Nguyễn Thanh Chấn đã không chỉ có một lương tâm toà
án của ông Phạm Tuấn Chiêm. Cũng có một lương tâm khác của thủ phạm là
Lý Nguyễn Chung đã cắn rứt anh, khiến anh đầu thú. Một lương tâm không
thể ăn ngon ngủ yên khi thấy kẻ khác đang chịu tội thay mình. Đã có biết
bao những vụ án kêu oan trước toà vì bị bức cung, đã chôn theo năm
tháng vì không có một lương tâm như Lý Nguyễn Chung, ngoài lương tâm
thẩm phán?
Trong những câu chuyện hài hước của người La Mã ghi lại. Có chuyện kể
rằng hai ông cháu ăn mày ngồi ở nghĩa trang. Khi thấy một con chó hoang
bới mộ và tha cái gì đó đi. Đứa cháu kể lại cho ông nghe, vì ông bị mù.
Người ông im lặng cười và nói “có thể đó là mộ Brutus, và cái bị tha là
lương tâm của hắn”. Lịch sử La Mã cổ đại ghi rằng năm 44 trước CN, vì
lo sợ quyền lực của Caesar, một nhóm trong Viện Nguyên Lão đã tổ chức ám
sát Caesar. Trong đó, người đâm nhát gươm chí mạng chính là Brutus, con
nuôi của ông. Sau đó, bị dân chúng phỉ báng , Brutus đã phải kêu lên
rằng “Tôi hành động vì lương tâm La Mã”.
Mong rằng đất nước này sẽ thôi những điều oan trái. Và lương tâm, chỉ có một lương tâm được vinh danh vì thái độ biết làm người
0 Nhận xét